Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2396: Đáng sợ…






Chỉ có thể để Lâm Nhất rời đi, không làm gì được.

Dọc đường cũng có không ít linh dược bên ngoài hiếm thấy, nở rộ rực rỡ, một số võ giả tranh giành sứt đầu mẻ trán, đánh nhau kịch liệt.

Lâm Nhất lại không hề dừng ánh mắt, linh dược ở phía ngoài này đều không lọt vào mắt hắn. Nếu là tàn giản hoặc là sách cổ, hay mảnh binh khí có chứa kiếm ý cổ xưa thì hắn sẽ rất có hứng thú.

Sắc trời dần dần tối lại, trong mật cảnh này cũng phân ngày đêm.

“Chết tiệt, chạy mau!”

“Đáng sợ quá, đây là nơi quỷ quái gì vậy”.

“Á, đau quá”.

Phía trước đột nhiên có nhiều bóng người hoảng hốt lo sợ chạy tới. Dường như bọn họ gặp phải nguy hiểm, bây giờ bị buộc phải lùi lại. Ai nấy kêu lên oai oái, chật vật vô cùng, trên người ít nhiều đều có vết thương dữ tợn, vô cùng đáng sợ.

Không ít người đi ngang qua bên cạnh Lâm Nhất, lúc nhìn thấy hắn, trong mắt họ có tia sáng kì lạ lướt qua.

Nhưng bọn họ không để ý được nhiều, cho dù nhận ra Lâm Nhất cũng không dừng lại, bước chân luống cuống, chỉ muốn nhanh chóng rời xa nơi này.

Lạnh quá!

Trong lúc Lâm Nhất nghi hoặc, một luồng khí lạnh ập tới, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa có mây đen như mực tràn đến. Kèm theo mây đen lan tràn, bên dưới hoảng hốt lo sợ, số lượng người chạy ra tăng gấp bội.

Có vài người thấy không kịp chạy nữa thì vẻ mặt hoảng hốt, nhanh chóng trốn đi, không dám lộ đầu ra.

Ầm!

Đợi tầng mây đen như mực phủ xuống đất trời, một luồng gió đen kéo tới, nhấn chìm tất cả mọi người vào trong. Gió đen sắc bén như dao, cắt vào thân người lập tức chảy máu, sau đó điên cuồng chui vào miệng vết thương.

Xì xì!

Đợi sau khi xâm nhập vào cơ thể, tức khắc có tia chớp màu đen chui vào, làm người đó nổ tung bong da tróc thịt, đau đớn không thôi.

Lâm Nhất trốn vào sau tảng đá, dùng kiếm ý bảo vệ thân thể, nhìn tình cảnh thê thảm của bọn họ mà suy tư.

Một lúc lâu sau, hắn đã tìm ra manh mối. Trong gió đen này chứa sức mạnh Âm Lôi cực kỳ ngưng đọng, vô cùng tàn khốc. Từng luồng Âm Lôi giống như giun rắn dày đặc, không chỗ nào không vào.

Một số võ giả khá mạnh cũng bị giày vò hết sức thảm hại dưới sức mạnh Âm Lôi đó.

Đáng sợ…

Chẳng trách đám người lúc trước kinh hoảng như vậy, vẻ mặt thảm hại, không dám dừng lại. Bị gió đen bao phủ, trừ khi là người có tu vi cực kỳ cao thâm, nếu không kết cục sẽ cực kỳ thê thảm.

Nhưng luồng gió quỷ dị này cũng sẽ không vô duyên vô cớ thổi tới.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, hắn đi tới phía trước, mơ hồ nhìn thấy một bóng người, cắn răng đi sâu vào gió đen.

chapter content