Nhưng thảm trạng của đám nhân tài kiệt xuất thế gia trước đó đã khiến mọi người không dám làm liều, một là vì kiêng kị thực lực của Lâm Nhất, hai là vì sợ hãi, bởi không ai biết được di hài của Tinh Quân… còn có thủ đoạn nào khác không.
Vèo!
Thình lình, bộ thi hài tràn đầy tử khí kia duỗi tay ra với tốc độ nhanh như chớp, năm ngón tay khô quắc như rễ cây nắm chặt lấy cổ tay Lâm Nhất.
Tốc độ của xương khô quá nhanh, tuy Lâm Nhất đã cảnh giác nhưng vẫn không tránh thoát được.
Toàn thân Lâm Nhất tràn ngập sương mù màu tím, lực lượng Thương Long bùng nổ, uy áp khủng bố từ Thương Long đánh úp đến, hòng muốn thoát ra.
Lâm Nhất trở tay khống chế đối phương, muốn ném cả bộ hài cốt lên không.
Nhưng di hài cổ xưa vẫn ngồi khoanh chân trên mặt đất hệt như một gốc cây đã mọc rễ.
Thứ mà hắn muốn ném đi không còn là một bộ hài cốt, mà chẳng khác nào một quả núi.
“Đáng chết!”
Nhưng hắn kinh ngạc khi phát hiện mình không thể thoát ra được. Năm ngón tay bao phủ bởi ô quang đã hoàn toàn nắm chặt lấy hắn.
“Ha ha, tiện chủng Nam Vực hèn mọn mà cũng muốn cướp Thiên Tinh Châu của lão phu ư? Chuẩn bị chịu chết đi!”
Có tiếng cười quái dị quẩn quanh trong đầu Lâm Nhất, đó là một luồng chấp niệm dữ tợn, dù người này đã chết ba ngàn năm nhưng nó vẫn không cách nào tiêu tán, mà ẩn chứa oán khí ngập trời cùng sát ý nồng nặc.
“Cút!”
Cái danh xưng “tiện chủng Nam Vực” khiến Lâm Nhất nổi giận, hắn dùng kiếm ý Tiên Thiên xâm nhập vào trong đầu, cắn xé toàn bộ chấp niệm.
“Ha ha, nổi giận à, chuẩn bị đón nhận tử vong giáng xuống!”
Trước khi tiêu tán, chấp niệm kia cứ liên tục cười to.
Tạch…!
Đột nhiên, sau lưng di hài có một cuộn tranh được trải ra. Đó không phải linh đồ, mà chỉ đơn thuần là sức mạnh tinh thần. Đó là loại sức mạnh mà chỉ có cao thủ cảnh giới Tinh Nguyên mới có khả năng cô đọng và phác họa ra cuộn tranh kinh thiên. Hơn nữa còn mang theo uy lực cực lớn.
Ầm! Ầm! Ầm! .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Cuộn tranh kia được trải ra, cùng với đó, khí tức cực kỳ khủng bố cũng lan ra, đó là luồng khí tức khiến trời đất run sợ. Cồn cát đầy khói đen lập tức bùng cháy, thoáng chốc, đám cháy đã cao đến ba trượng, Âm Lôi diễn hóa thành tia lửa điện, phát ra âm thanh “đùng đùng” không dứt, uy năng cũng tăng vọt.
Rất nhiều võ giả cùng sói Ma Cốt bị mắc kẹt trong đó hoảng sợ kêu la, cả bọn cuống cuồng bỏ chạy giữa những âm thanh kêu gào thảm thiết.
“Đó là thứ gì, thật đáng sợ!”
“Việc này cũng thật đáng sợ, chết đi nhiều năm như vậy mà vẫn có thể gọi ra Chư Thiên Tinh Tượng ư?”
“Đây là bởi chấp niệm của di hài Tinh Quân quá sâu, tuy nhiên, suy cho cùng cũng đã chết nhiều năm, e là uy lực không bằng 1 phần nhỏ so với năm đó”.
“Dù là một phần nhỏ thì một tên nhóc như Lâm Nhất cũng không thể chống lại được!”
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh này thì lộ vẻ hoảng hốt, trước đó, bọn họ đã thật sự đánh giá thấp mức độ khủng bố của di hài Tinh Quân. Dù ông ta đã chết đi nhiều năm, nhưng vẫn đáng sợ như cũ, không phải một người bình thường có thể tùy tiện cướp đoạt được.