Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2408




Đám người đã đùa cợt Lâm Nhất trước đó hoàn toàn phát ngốc, bọn họ thét lên kinh sợ, cả đám như quỷ khóc sói gào, trợn tròn mắt mà nhìn.

Minh nguyệt trường tồn, Kiếm Tông bất hủ!

“Thành công rồi!”

Gương mặt tái nhợt của Lâm Nhất nhanh chóng xuất hiện sắc hồng, ánh mắt hắn lóe sáng, lộ vẻ vui mừng khó kiềm chế được.

Tạch...! Tạch...! Tạch...!

Cuộn tranh phía sau di cốt của Tinh Quân sắp hoàn toàn mở ra, thế nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, nó đã bị kiếm quang sáng chói trước mặt chọc ra một khe hở, rồi nhanh chóng sụp đổ, bị chôn vùi giữa cát bụi mịt mù.

Rống! Rống!

Con Lôi Bằng sắp xuất thế kia phát ra một tiếng gầm rú đầy phẫn nộ, âm thanh của nó tràn ngập sự không cam lòng. Ngay khi cuộn tranh vỡ vụn, nó đã lần nữa bị lôi ngược vào trong, trở lại biển sao mờ mịt, biến mất khỏi nơi này.

Lâm Nhất lập tức cảm nhận được áp lực trên người được giảm bớt rất nhiều, uy áp từ di hài Tinh Quân đã xuất hiện sơ hở cực lớn.

Nó như một ngọn núi cao lung lay chợt đổ, có vô số tảng đá lăn xuống.

Tinh Quân không thể bị lăng nhục?

Lâm Nhất nhếch mép cười lạnh, tia sáng sắc bén bắn ra từ trong mắt hắn, giọng hắn cực lạnh: “Ma quỷ mà cũng thích nói khoác, phá cho ta!”

Hắn gầm lên một tiếng giận dữ, mười đường Long Văn lập tức hội tụ, phút chốc, sương mù tím như sông, thánh huy ào ào tuôn ra, lực lượng trăm đỉnh lại lần nữa được phóng thích.

Ầm ầm!

Di hài Tinh Quân trước đó khó có ai bì nổi, vẫn luôn kêu gào “thân thể Tinh Quân không thể bị lăng nhục”, vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc, nó đã bị Lâm Nhất nhấc lên.

“Không, không…”

Chấp niệm Tinh Quân vang lên trong đầu Lâm Nhất, ông ta đang cực kỳ bối rối và tức giận, lửa giận vô biên vô tận, xen lẫn đó là uất ức cực lớn. Khi còn sống bị người ta chém giết thì thôi đi, đến lúc chết rồi còn bị một tên hậu bối làm nhục, thử hỏi sao ông ta có thể yên nghỉ cho được.

Nhưng ông ta chẳng thể làm được gì, đối mặt với sức mạnh cực lớn, di hài Tinh Quân dần cách xa mặt đất.

Gân xanh ẩn hiện trên trán Lâm Nhất, hắn nghiến răng nghiến lợi, huyết khí toàn thân sôi trào, có tiếng long ngâm vang vọng.

Hắn đang dời núi, hắn muốn nhấc ngọn núi này lên, mặt đất cũng theo đó mà rung chuyển dữ dội.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa sợ.

“Cút!”

Lại một tiếng gầm giận dữ, phong lôi cùng vang, di hài Tinh Quân đã hoàn toàn bị Lâm Nhất nhấc lên, sau đó ném mạnh ra ngoài.

Rầm!

Di hài Tinh Quân cực kỳ khủng bố bị ném thẳng ra xa, bóng mờ phủ xuống, hệt như một quả núi đập mạnh xuống. Vị trí nó rơi vừa khéo đúng ngay chỗ đám người đã mắng Lâm Nhất ngốc, hiển nhiên, bọn người này vẫn còn đang tru tréo.

“Má! Lại chơi trò này!”

“Lâm Nhất! Ngươi sẽ chết không yên!”