Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2425




Suy cho cùng Lâm Nhất cũng sẽ gặp phải thất tú Thiên Lăng, hắn còn chủ động dâng lên trước mặt mấy người kia, chắc chắn sẽ có một vở kịch rất hay. Một người trong đó là một tên béo mặc áo vàng, hắn ta rất kích động, câu cuối cùng là do hắn ta nói ra, thu hút sự chú ý của người khác.

Rất nhiều thiên tài và tán tu ngoại địa lặng lẽ tập trung, âm thầm quan sát. Bọn họ bị bắt nạt đến mức thê thảm trong mật cảnh Kiếm Tông, ai cũng rất nhếch nhác.

Thất tú Thiên Lăng tựa như bảy ngọn núi cao đè cho người ta không thở nổi. Điều ghê tởm nhất là cả đám thiên tài thành Thiên Lăng lại dựa vào thất tú Thiên Lăng hoành hành ở khu vực trung tâm này.

Hai thiên tài bảng ngoài bảng Long Vân coi như có quen biết với Lâm Nhất là Quách Húc và Dương Phàm cũng có mặt.

Hai người cũng vô cùng thê thảm, gần như không dám lộ diện, đám thiên tài thành Thiên Lăng này chơi xấu quá. Dáng vẻ kiêu căng của bọn họ càng khiến người ta tức đến mức cắn răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trốn đông trốn tây.

Nghe nói Lâm Nhất xuất hiện, mọi người đều tò mò, muốn xem vở kịch hay.

Thiên tài của thành Thiên Lăng quá kiêu ngạo, bọn họ không dám nói gì, nhưng sâu trong lòng vẫn ôm tâm lý may mắn, hy vọng Lâm Nhất có thể trút giận giúp bọn họ.

Trong tiếng rêu rao rằng Lâm Nhất chắc chắn sẽ bị Âu Dương Hạo đánh bại, bò ra ngoài như một con chó, thanh niên áo xanh có thánh huy quấn quanh trên người đã lặng lẽ tiến vào trong kiếm vụ mờ mịt.

Keng! Keng! Keng!

Lâm Nhất vừa đáp xuống, trong sương mù đã có kiếm ý lạnh lẽo kéo đến, giống như có cả nghìn tia kiếm quang đồng thời bao phủ lấy hắn, triển khai tấn công.

Kiếm quang sắc bén kia va chạm với sương mù màu tím quanh người hắn, lập tức tạo thành tia điện chớp loé.

“Có vẻ vấn đề không nghiêm trọng lắm?”

Lâm Nhất cảm nhận một lát, phát hiện thân thể của mình có thể đỡ được sự tấn công của kiếm vụ, không cần sử dụng kiếm ý, cũng không cần lấy chân nguyên hộ thể, chỉ vậy đi về phía trước là được.

Trên ngọn núi có sương mù dày đặc, Lâm Nhất đi bên trong nên tầm nhìn cũng bị quấy nhiễu khá nhiều, hắn chỉ có thể dựa vào mảnh kiếm trong tay để cảm nhận, thăm dò ngọn núi thần bí này trong sương mù.

Khoảng nửa khắc sau, một động phủ xuất hiện trước mặt hắn.

Trước động phủ có một cánh cửa đồng đóng kín, bên trên là Linh văn cổ xưa, Linh văn kia rất mạnh, cả Lâm Nhất cũng hơi không thể nhìn thấu.

Đây ít nhất là Linh văn lục phẩm trở lên, thậm chí còn cao hơn, năm tháng trôi qua, nó vẫn tràn đầy hơi thở đáng sợ.

“Từng có người đến đây!”

Trong mắt Lâm Nhất chợt loé lên ánh sáng cảnh giác, hắn phát hiện trên cánh cửa có để lại chưởng ấn.

Nhìn kỹ thậm chí còn có dấu vết của chân nguyên, linh trận trên cửa đã bị người ta phá rồi.

“Đi vào trước đã”.

Có thể phá giải linh trận này, chứng tỏ người xông vào chắc chắn có thực lực, nhưng Lâm Nhất không quan tâm được nhiều điều như thế.

Rất có thể hắn sẽ lấy được cổ tịch và ngọc giản Kiếm Tông để lại ở nơi này, những thứ này có ý nghĩa rất lớn với hắn.