Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 248: Đúng là ngốc thật rồi!




Lựa chọn lần này của ta đúng là đã kiếm được món hời lớn rồi!

Đám đệ tử của Vạn gia mà nhìn thấy dẫn liệt diệm thiên địa để đốt cháy thân thể, rèn luyện huyết nhục, rèn luyện xương cốt chắc sẽ khiếp vía mất.

Chỉ riêng đốt cháy cơ thể đã rất đau đớn rồi còn phải rèn luyện từng mảng huyết nhục, lặp đi lặp lại không ngừng thiêu đốt gân cốt, quả thực là không dám tưởng tượng.

Nhưng những thứ này Lâm Nhất đều đã trải qua rồi, cửu tử nhất sinh mới có thể vượt qua được. Những khổ nạn khi luyện hóa Hán Kim Liên gặp phải trước đây, sống sót sau tai nạn thật sự đã để lại cho hắn một giá trị vô cùng quý giá!

Đáp ứng đủ điều kiện thân thể, với ngộ tính của Lâm Nhất thì việc tu luyện ắt hẳn sẽ tiến triển cực nhanh.

Cùng với việc không ngừng tu luyện công pháp, thân thể của Lâm Nhất cũng xảy ra biến hóa thay da đổi thịt, từng tế bào đều đang được cô đọng, khiến da dẻ, cơ bắp, xương cốt, lục phủ ngũ tạng của hắn đều đang cấp tốc lột xác.



Sau một ngày, biến hóa của cơ thể đã tích tụ được đến một giới hạn nào đó. Trong cơ thể đột nhiên phát ra một âm thanh bạo nổ, toàn thân lập tức trở nên đỏ rực, cả thân hình như tăng trưởng lớn lên một vòng.

Lâm Nhất mở hai mắt ra, hai mắt hắn in hằn chiếu rọi ra một sợi hỏa diễm, từ từ bốc cháy.

Vù vù!

Một cỗ khí tức cuồng bạo từ trên người hắn tản phát ra ngoài, có vẻ cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.

Lâm Nhất đến bên cạnh giếng nước, nhìn hình dáng của mình in trên mặt nước cũng bị dọa cho giật mình.



Mái tóc dài từng sợi đỏ như lửa, trên dưới toàn thân giống như một ngọn lửa đang bốc cháy.

Thân thể lúc này quả thực là mạnh đến có chút đáng sợ, hắn cảm nhận được toàn thân tràn đầy lực lượng mang tính bùng nổ.

Chỉ dựa vào thể lực thôi cũng đủ để chống lại cường giả Tiên Thiên lưỡng khiếu rồi.

Viêm Ma Chi Khu, đây chắc chính là Viêm Ma Chi Khu rồi.

Thình thịch!

Lâm Nhất đánh ra một quyền, chỉ dựa vào khí lực đánh lên bàn đá trong sân, chợt nghe thấy một tiếng bạo nổ, cả chiếc bàn đá bị đánh vỡ tan tành, nghiền nát thành bụi nhỏ.

"Thu".

Tâm trí khẽ động, lực lượng phát ra bên ngoài toàn thân được thu lại từng chút một, ngưng tụ thành một kết ấn Viêm Ma màu đỏ rực trong đan điền.

Cơ thể hồi phục lại bình thường, Lâm Nhất cảm nhận thử một lượt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Mặc dù không kích hoạt Viêm Ma Chi Khu, cường độ thân thể hiện tại cũng đã mạnh hơn mấy bậc so với trước đây.

"Tiếp tục tiến lên!"

Ánh mắt lóe lên một mạt tinh quang, Lâm Nhất xếp bằng ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

Ngưng tụ ra Viêm Ma Chi Khu một cách dễ dàng như vậy làm cho Lâm Nhất cảm thấy tiềm lực thân xác vẫn có thể tiếp tục khai thác.

Thời gian trôi qua như nước chảy.

Thời gian năm ngày ước định chớp mắt đã trôi qua.

Phong Vô Hằng và Vạn Phong cùng đi tới biệt viện của Lâm Nhất.

Phong Vô Hằng vẫn như cũ, tùy ý hỏi: "Biểu ca, huynh nghĩ trong năm ngày này Lâm Nhất đã làm những gì?"

"Có thể làm gì nữa, chắc chắn là nghiên cứu Lôi Viêm Chiến Thể rồi", thái độ của Vạn Phong ung dung, cười nhạt nói.

"Huynh nói xem hắn có thể luyện thành không?"

"Ha ha ha, biểu đệ, đệ cũng hài hước thật đấy", Vạn Phong nghe vậy liền cười lớn lên, không trực tiếp trả lời, nhưng ý tứ thì cực kỳ rõ ràng.

Phong Vô Hằng ngại ngùng gãi đầu: "Đệ nói sai gì rồi ư?"

Vạn Phong cười toe toét, nhẹ giọng nói: "Đệ cho rằng gia tộc ngốc thật ư?"

"Tùy tiện liền tặng một bộ võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm cho người ngoài, võ kỹ thượng phẩm quý giá biết bao! Gia tộc từ lâu đã nghiên cứu kỹ bộ Lôi Viêm Chiến Thể này rồi, không đến Tiên Thiên ngũ khiếu thì căn bản không đủ tư cách tu luyện. Cho dù có tới Tiên Thiên ngũ khiếu cũng chưa chắc đã có dũng khí tu luyện".

Phong Vô Hằng tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"

Vạn Phong cười thần bí, không nói thêm gì nữa.

Nhưng đúng lúc này, bên trong biệt viện đột nhiên bạo phát ra một khí tức cực kỳ hung hãn, khí lãng bốc lên quét tới.

Xôn xao.

Hai người đứng bên ngoài viện đều cảm nhận được một cỗ khí lãng bức người thổi tới khiến nhiệt độ trên người của bọn họ tăng vọt.

"Chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Vạn Phong tỏ ra hoang mang, cùng Phong Vô Hằng đi nhanh vào trong biệt viện.

Thình thịch.

Chỉ thấy bên trong, người Lâm Nhất tăng vọt cao lên gần hai mét, toàn thân đỏ rực như sắt nung, ẩn ẩn như có hoa văn lửa cháy đang lập lòe lóe lên.

Mái tóc dài đỏ rực một mảng, tung bay trong gió, giống như một ngọn lửa cháy đang đung đưa.

Khí chất trên gương mặt thanh tú hoàn toàn thay đổi, giống như ma quân hỏa diễm bước lên từ địa ngục vậy, tà mị điên cuồng.

Một quyền của hắn đánh lên mặt đất, lực lượng kh ủng bố nháy mắt bùng nổ, mặt đất nứt ra như mạng nhện.

"Ngàn Cân Chi Lực!"

Lâm Nhất mỉm cười tà mị, trên mặt bắt đầu toát lên vẻ hưng phấn nồng đậm.

Ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lướt qua người Phong Vô Hằng và Vạn Phong, hai người lập tức chết sững, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị một cỗ khí thế kh ủng bố bao phủ, cực kỳ khó chịu.

Thu!

Ý niệm khẽ động, khí tức cuồng bạo trên người Lâm Nhất tan biến không còn sót lại chút gì. Toàn thân nháy mắt khôi phục lại hình thái bình thường, áp lực kh ủng bố vừa nãy cũng tan thành mây khói.

Lâm Nhất khẽ mỉm cười, đi về phía hai người, khẽ nói: "Hai người đến rồi à, đến lúc hành động rồi nhỉ".

Mặt Vạn Phong xám ngoét như tro tàn, tràn ngập sợ hãi, lắp bắp nói: "Lâm Nhất, ngươi luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể rồi ư?"

"Chưa được coi là luyện thành, chỉ mới luyện đến tầng thứ hai thôi, cường hóa được chút Viêm Ma Chi Khu".

"Không thể nào!", Vạn Phong thất kinh, suýt chút nữa là nhảy dựng lên, ánh mắt tràn ngập thần sắc không thể tin nổi.

Phong Vô Hằng đứng bên cạnh trong lòng thở dài một hơi, nghĩ lại lời biểu ca hắn ta vừa nói khi nãy, đệ tưởng gia tộc ngốc hay sao?

Đây xem ra đúng là ngốc thật rồi!