Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2495




Lúc này, chân nguyên toàn thân hắn cuồn cuộn, một thân áo xanh đã bị nhuộm đỏ như máu. Một đường chạy như bay, hắn tiêu hao không ít, nhưng ánh mắt sáng rỡ, đen như mực, sáng như sao trời bảo thạch.

“Xem như ra ngoài rồi, tổng cộng thu hoạch được ba quả Hóa Yêu, quả quý giá nhất cho Huyết Long Mã, còn lại mình dùng, đủ để đột phát chướng ngại cảnh giới Âm Dương”.

Lâm Nhất âm thầm suy nghĩ, mắt nhìn quanh bốn phía.

Vù!

Một tia sáng màu lửa máu vụt đến trước mặt như tia chớp, lại là Huyết Long Mã chờ đợi đã lâu, thân thiết chạy đến.

“Đi, rời khỏi nơi này trước”.

Gương mặt căng thẳng của Lâm Nhất lộ ra nụ cười, nhưng nơi này không an toàn, vẫn phải rời đi trước rồi nói.

Đúng lúc này, hắn nhíu mày, khu vực này yên tĩnh đến mức quỷ dị, so với cảnh náo nhiệt lúc đến, không có tiếng động nào, không hề có sức sống, giống như một vùng đất chết.

Phù!

Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

“Là hắn ta…”

Trong mắt Lâm Nhất lập tức dâng lên sát ý lạnh lẽo, là Âu Dương Hạo, chính là tên Âu Dương Hạo bại trong tay hắn trước khi hắn tranh đoạt cây Luyện Yêu.

Âu Dương Hạo được trưởng lão Tiêu Vân Tông liều chết cứu về, nhặt lại được một mạng, sau đó bỏ trốn mất dạng, không còn xuất hiện nữa.

“Tiểu Kiếm Nô, ngươi nên nhớ rằng ngươi đã nói, từ khi ngươi xuất hiện ở dãy núi Thiên Lăng thì đã là người chết. Mạng của ngươi nằm trong tay ta!”

Ánh mắt Âu Dương Hạo lạnh băng, lạnh đến mức dọa người.

Toàn thân Lâm Nhất dâng trào yêu uy Thương Long, đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn Âu Dương Hạo.

“Thật hung ác!”

Âu Dương Hạo thấy ánh mắt của Lâm Nhất, khóe miệng cong lên vẻ giễu cợt, kiêu ngạo cười nhạo.

Huyết Long Mã tức giận nhìn lại, một luồng long uy cực kỳ sắc bén lan tràn từ trên người nó, rõ ràng nó không thích thái độ của Âu Dương Hạo.

Lâm Nhất an ủi nó, không để nó manh động, hắn nhạy bén cảm giác được chuyện này không đơn giản.

Một Âu Dương Hạo mà dám xuất hiện ở trước mặt hắn chẳng khác nào đi dâng mạng, chắn chắn hắn ta có chỗ dựa.

Nụ cười trên mặt Âu Dương Hạo càng lúc càng nồng đậm, nhưng đột nhiên hắn biến sắc mặt, vẻ mặt hoàn toàn trở nên u ám lạnh lẽo, hạ giọng quát lên: “Chết đến nơi mà còn không biết, Lâm Nhất, ngươi quỳ xuống cho ta!”

Thịch!

Trái tim Lâm Nhất đột nhiên đập thịch, cảm nhận một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Chợt thấy bầu trời trên đỉnh đầu, một đốm đen không ngừng hạ xuống, kèm theo đó không gian xuất hiện dao động từng đợt, phương hướng Lâm Nhất đứng giống như bị giam cầm.

Một ông lão đứng cạnh đốm đen, ông ta đứng lơ lửng, điều khiển đốm đen không ngừng trấn áp.

Ông lão đó lại là cao thủ Bán Bộ Thiên Phách!

“Chuông Huyền Âm!”