Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 251: Mới tới, mong được quan tâm nhiều hơn!




Toàn thân sát khí hung hăng, trong Khổng Nguyên rất khí thế, ông ta nhe răng cười không ngừng.

Nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hết hồn hết vía, trên mặt họ lộ ra vẻ lo lắng.

“Mấy năm nay, không phải không ai dòm ngó Vạn gia ta nhưng kết cục cuối cùng thế nào, ta nghĩ các người cũng biết, hôm nay cũng không có người ngoài!”

Sắc mặt Vạn Thu Dã bình tĩnh không sợ hãi khiến mọi người nhà họ Vạn cũng an tâm phần nào.

“Bớt nói nhảm đi, người của Vạn gia tới đủ chưa? Đến đủ thì bắt đầu đi!”

Khổng Nguyên hừ lạnh một tiến, trầm giọng quát.

Tiếng nói vừa dứt, bên phía Khổng Nguyên, có ba người bước ra.

Lâm Nhất nhíu mày, nhìn sang bên đó, chắc đây là ba người thi đấu của đối phương.



Vạn Phong ở cạnh Lâm Nhất, nhỏ giọng giới thiệu: “Hai trong ba người này ta quen, một người là Bùi Tu Viễn, một người tên Khổng Lệnh Nguyên, hai người đều là dòng chính được Bùi gia và Khổng gia trọng điểm bồi dưỡng. Người còn lại trông khá lạ mặt, có lẽ cũng như chúng ta, cũng là tuyển thủ bên ngoài được mời tới!”

“Vạn Thu Dã, người tham gia thi đấu bên các người đâu?”

“Đồng loạt bước lên đi!”

Vạn Thu Dã lạnh nhạt ra lệnh, ba người Vạn Phong bước ra khỏi đám đông, tiến lên trước.



Vèo vèo!

Tức khắc, vô số ánh mắt đều dồn về phía Lâm Nhất, trong mắt là sự nghi ngờ.

Vạn Phong và Vạn Phi Diệp thì không cần phải nói, hai người này là con cháu dòng chính Vạn gia, cũng là cao thủ có tiếng trong số thế hệ trẻ ở Tử Viêm thành.

Cho dù là trong quận Thanh Dương to lớn này, hai người trẻ tuổi này cũng khá nổi danh.

Nhưng Lâm Nhất này lại khiến mọi người không thể nhìn thấu...

Hắn cũng không cố gắng kiềm hãm khí tức của mình, chỉ liếc một cái cũng nhìn ra được là cảnh giới Tiên Thiên nhất khiếu.

“Vạn gia không tìm được ai à? Thế mà lại phái ra một tên cảnh giới Tiên Thiên nhất khiếu để tham chiến, nếu muốn nhận thua thì cứ nói thẳng đi!”

Khổng Nguyên châm chọc một tiếng, giọng điệu mỉa mai, đả kích sĩ khí của Vạn gia.

Vạn Thu Dã cũng không hề thua kém: “Có lẽ không cần tới lượt người này ra trận, cuộc thi lần này, Vạn gia ta thắng chắc rồi!”

“Vậy sao? Thế huynh phái ai ra trước?”

Ai lên trước thì Vạn gia đã bàn bạc rồi. Mọi người thấy Vạn Phi Diệp mang vẻ mặt lạnh lẽo, tay nắm trường thương bước ra.

“Vạn Phi Diệp, mong được thỉnh giáo!”

Vụt!

Trường thương trong tay hắn ta xoay tròn một vòng, sau đó giã mạnh xuống đất, trông khá ra dáng.

“Mấy tháng không gặp, không biết ngươi có tiến bộ thêm chút nào không!”

Ở bên kia, Bùi Tu Viễn cầm một cây kích dài, lạnh lùng cười, bước ra.

Trong Tử Viêm thành, hình như hai người này có thù cũ, còn chưa ra tay mà hai bên đã đối chọi gay gắt.

“Lùi ra sau, canh gác!”

Nét mặt Vạn Thu Dã căng thẳng, ông ta vung tay lên, mấy trăm võ giả của Vạn gia cầm binh khí trong tay tự động lùi ra sau, biểu cảm nghiêm túc.

Trước khi tới, Vạn Thu Dã đã dặn dò.

Tuy hai bên đã có giao ước nhưng ai biết được đối phương có trở mặt ngay tại chỗ không.

Dù sao cũng có liên quan tới linh hồ, nếu chủ quan lơ là một chút thôi là rất có thể sẽ bị đối phương cắn ngược làm cho tổn thất nặng nề.

Tóm lại một câu là họ sợ đối phương thua mà không nhận.

Người hai phe đồng thời lùi ra sau, chừa ra một khoảng đất trống cho hai người sắp chiến đấu.

Gần như là ngay khi vừa có không gian trống trải, hai người kia đã đồng thời ra tay, linh nguyên Tiên Thiên hùng hậu trên thân cả hai bộc phát.

Bùm bùm bùm!

Khí thế linh nguyên Tiên Thiên hai bên va chạm tạo ra gió mạnh, cuốn đầy bụi đất và lá rụng.

Keng!

Một âm thanh lớn vang lên, hai người đều dùng vũ khí mạnh, vừa ra chiêu là đã tạo ra tiếng nổ động trời.

Cuộc chiến sống chết, trong lúc chiến đấu, không ai trong hai dám chủ quan.

Từng chiêu trí mạng, không hề nương tay, hầu như đều đánh vào chỗ hiểm của đối thủ.

Cuộc chiến của hai người nhưng liên quan tới lợi ích quan trọng của gia tộc, không thể lùi bước, không được chạy trốn. Cho dù bại trận thì họ cũng phải làm đối thủ bị thương nặng, tạo ưu thế cho người sau.

Ánh mắt Lâm Nhất nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau, trong lòng hãi hùng.

Cuộc chiến sinh tử với đánh nhau bình thường chênh lệch quá nhiều.

Từng chiêu từng thức đều không thể coi thường, chiêu pháp đánh nhằm vào chỗ hiểm, chỉ bất cẩn chút thôi là sẽ bị một kích trí mạng.

Hai người này đều dùng binh khí mạnh, cách chiến đấu hung hãn, tiêu hao lại quá nhiều, e là không bao lâu nữa là dùng võ hồn thôi.

Lâm Nhất vừa nhủ thầm xong, nét mặt Vạn Phi Diệp căng thẳng, hắn ta dùng võ hồn.

Ầm!

Trường thương trong tay hắn ta, tia sáng lóe thêm, trong lúc vung vẩy có thêm vào từng tầng bóng thương.

Võ hồn của tên này chắc cũng là trường thương, dung hợp hoàn hảo với binh khí trong tay chủ nhân, nhất thời khí thế như bão táp.

Nhưng biểu cảm của võ giả Vạn gia lại không dễ nhìn, trong trận chiến sinh tử kiểu này, khi có người dùng võ hồn trước, nếu trong mười chiêu mà không thể thắng thì chắc chắn kết quả chắc chắn là thất bại!

Một khi dùng ra võ hồn, phụ tải mà cơ thể phải chịu rất nhiều, trong lúc ra chiêu, sự tiêu hao linh nguyên càng tăng lên gấp mấy lần.

Dùng võ hồn chính là thủ đoạn cuối cùng của võ giả, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì không ai dùng nó.

Vèo vèo vèo!

Chỉ trong chốc lát đã đánh chín chiêu, Vạn Phi Diệp bị đối thủ chèn ép gắt gao nhưng lại không hề bị vết thương nào quá nặng.

Khi hắn ta định tung chiêu thứ mười, Bùi Tu Viễn cười lạnh, dùng võ hồn của mình.

Xèo xèo!

Một ngọn lửa bọc lấy kích dài, nhiệt độ chung quanh tăng cao.

Bùi Tu Viễn tung ra một đòn, ngưng tụ thế lửa, đánh vỡ bóng thương của đối phương.

Một âm thanh nặng nề vang lên, trường thương bay khỏi tay chủ nhân.