Dương Phàm đứng bên cạnh cười khẽ, thầm thở phào một hơi.
Trước đó, hắn ta còn đang lo lắng Lâm Nhất sẽ phá giải cục diện này như thế nào, xem ra là do mình quá lo lắng, ngay cả Tử Nguyệt Động Thiên còn bị dọa chạy thì đám thế gia bản địa tại thành Thiên Lăng cùng Tiêu Vân Tông chẳng đáng để vào mắt.
Đừng nói gây rắc rối cho Lâm Nhất, e rằng thấy hắn, đám người này còn hấp tấp tránh thật xa, sợ bị hắn truy đuổi đấy.
Thất tú Thiên Lăng đã định sẵn chỉ có thể chết vô ích.
Mạc trưởng lão, chủ sự của Bắc Tuyết Sơn Trang khẽ gật đầu với văn sĩ trung niên kia, sau khi trao đổi, ông ta liền đi đến trước mặt Tô Hàm Nguyệt.
“Tiểu hữu đến từ Thánh Địa?”
Đối mặt với Tô Hàm Nguyệt, Mạc trưởng lão cung kính thi lễ. Ông ta có thể lờ mờ đoán được một chút lai lịch của nàng.
Thật ra ông ta hiểu rõ, Tử Nguyệt Động Thiên không phải bị Lạc Thủy thượng nhân dọa đi. Dù Lạc Thủy thượng nhân có mạnh hơn nữa thì trong Tử Nguyệt Động Thiên cũng có lão quái vật đủ để đọ sức với ông ta, chỉ là nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn mà thôi.
Nhưng lai lịch của nữ tử trước mắt thì có hơi… đáng sợ.
Nếu đúng như ông ta suy đoán, thế lực đứng sau lưng cô gái này là tồn tại không phải Tử Nguyệt Động Thiên có thể trêu vào được.
“Đế Huyền Cung”.
Tô Hàm Nguyệt liếc nhìn ông ta, khẽ nói.
Nghe vậy, Mạc trưởng lão thoáng giật mình, trái tim bất giác đập lỗi một nhịp. Ông ta vội cúi đầu lần nữa, thấp giọng nói: “Nếu có thời gian rảnh, mời cô nương đến Bắc Tuyết Sơn Trang một chuyến, trong trang ta có một vài hậu bối có thể vấn đạo”.
“Đại thế đến thì mỗi người đều có cơ hội, không cần cố sức thúc đẩy”.
Tô Hàm Nguyệt không đáp ứng, chỉ khẽ nói. . Đọc thê𝗺 nhiề𝘶 tr𝘶𝘺ện ở ~ 𝐓𝘙𝗨 𝙈𝐓𝘙𝗨𝒀ỆN.VN ~
Đại thế đến?
Tim Lâm Nhất nảy lên, hắn liếc nhìn Tô Hàm Nguyệt, cố nhịn xuống lòng hiếu kỳ, không hỏi nhiều.
“Đại thế thật sự sẽ đến ư?”
Mạc trưởng lão chợt cảm thấy phấn khích, vẻ mặt lộ rõ sự hưng phấn không thôi.
Tô Hàm Nguyệt khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
“Đa tạ cô nương đã thông báo!”
Mạc trưởng lão chắp tay, không nói gì nữa mà nhìn về phía Lâm Nhất, cười nói: “Tiểu hữu, nếu như bằng lòng, cửa Bắc Tuyết Sơn Trang ta vẫn luôn rộng mở cho ngươi”.
Lâm Nhất thoáng sững sờ, có hơi xấu hổ, khẽ gật đầu.
Dù sao thì hắn đã thông qua khảo nghiệm nhưng lại không lựa chọn gia nhập Bắc Tuyết Sơn Trang, ngẫm nghĩ cũng có chút lợi dụng đối phương.
“Tiểu tử, ngươi rất hợp tính ta, nếu ngươi bằng lòng, cửa lớn Thiên Yêu Các bất kỳ lúc nào cũng mở ra vì ngươi. Ta nhớ ra ngươi là ai rồi, có người từng nhắc đến ngươi với ta, ha ha ha ha”.
Đại hán trung niên của Thiên Yêu Các chỉ khẽ gật đầu với Tô Hàm Nguyệt, cũng không chấp nhất giống như Mạc trưởng lão.
Sau đó, ông ta liếc nhìn Lâm Nhất đầy mờ ám rồi cười lớn rời đi, khiến Lâm Nhất chẳng hiểu ra sao.