Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 257: Linh nhũ Tiên Thiên




“Thua rồi…”

Người của ba đại gia tộc đều cúi đầu, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Hôm nay bọn họ thua trận này phải nhường lại linh hồ bát phẩm, ngày tháng sau này ở Tử Viêm thành sẽ lại khó khăn hơn.

Vẻ mặt buồn bã nhưng không giấu được chút không cam lòng, đằng sau đó còn ẩn chứa sát khí hung ác.

Bốp bốp bốp!

Vạn Thu Dã thấy vậy thì cười khẩy, vỗ tay, ông ta từ bên ngoài khu rừng và rất nhiều cao thủ từ mọi hướng đáp xuống đất.

Vút!

Trong chốc lát, võ giả Vạn gia lập tức nhiều hơn gấp đôi so với ba gia tộc lớn liên thủ.



Những người có thể thành danh ở quận Thanh Dương đều không phải kẻ bất tài, nhu nhược, nơi này không có lòng thương hại kẻ yếu, chỉ có lòng kính trọng kẻ mạnh!

Vạn gia có thể trở thành gia tộc mạnh mẽ, thống trị một phương ở Tử Viêm thành đương nhiên cũng không phải người hiền lành.

Khổng Nguyên cõng Diêm Thiên Thuỵ, vẻ mặt hung dữ, cực kỳ không cam lòng.

Ông ta không ngờ người thắng trận lần này lại là tiểu tử Lâm Nhất.



Theo kịch bản ban đầu, bọn họ đã có chuẩn bị, một khi thất bại sẽ trở mặt rồi ra tay luôn.

Nhưng bây giờ xem ra Vạn Thu Dã cũng đã có chuẩn bị, một khi ra tay thì người của ông ta sẽ chết không còn ai.

Khổng Nguyên lạnh giọng bảo: “Vạn Thu Dã, từ nay về sau hoang sơn này là của Vạn gia. Ba nhà chúng ta sẽ không đặt chân tới!”

“Lui xuống!”

Vạn Thu Dã nhẹ giọng nói, võ giả Vạn gia bao vây đường sau của đối phương lặng lẽ nhường đường.

“Nhưng sau này sẽ còn gặp lại, tiểu tử ngươi phá hỏng chuyện lớn của ta, tốt nhất đừng để rơi vào tay ta”.

Khổng Nguyên hung hăng lườm Lâm Nhất rồi xoay người đi: “Chúng ta đi”.

Sau khi võ giả ba nhà rời đi, nơi đây thông thoáng hơn rất nhiều, bầu không khí cũng không còn cứng ngắc nữa.

Người của Vạn gia đều đổ dồn ánh mắt vào Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ khâm phục và kính trọng.

Lần này nếu không có Lâm Nhất, Vạn gia bọn họ thật sự sẽ lật thuyền trong mương, ai mà ngờ bên kia lại mời đệ tử ưu tú của Huyết Vân Môn tới.

Vạn Thu Dã nhìn Lâm Nhất với vẻ phức tạp, nhìn thấy vết thương trên người hắn mà nghĩ lại vẫn rùng mình.

Diêm Thiên Thuỵ của Huyết Vân Môn vốn đã tàn nhẫn rồi, nhưng không ngờ Lâm Nhất còn tàn nhẫn hơn nhiều!

Hắn lấy cơ thể mình đỡ lấy một đòn trọng xích võ hồn của đối phương, tạo ra cơ hội giết hắn ta.

Nếu bất cẩn trúng vào chỗ hiểm sẽ chết ngay tại chỗ.

“Lâm huynh đệ, vết thương này của ngươi…”

Vạn Thu Dã khẽ cau mày, nhỏ giọng hỏi.

“Vẫn ổn, không chết được… Shh!”

Lâm Nhất nói liền động đến vết thương, hắn lập tức đau đớn hít vào một hơi khí lạnh.

Nhìn vết thương trước ngực và xương sườn hắn mà mọi người cảm thấy sợ hãi.

Đòn cuối cùng của Diêm Thiên Thuỵ chỉ lệch nửa tấc thôi là có thể lấy mạng hắn.

“Lâm huynh đệ, ta nói nhiều một câu nhé. Người của Huyết Vân Môn trước nay có thù tất báo, ngươi đắc tội Diêm Thiên Thuỵ, Vạn gia ta không bảo vệ nổi ngươi”.

Vạn Thu Dã nói rất trực tiếp nhưng cũng rất thực tế.

“Yên tâm, ta sẽ không liên luỵ Vạn gia đâu”.

Lâm Nhất lạnh nhạt nói, hắn có Huyết Long Mã, còn có hộp đựng kiếm, không thiếu cách bảo vệ mạng sống.

Hơn nữa hắn thân cô thế cô, quận Thanh Dương rộng lớn như thế, Huyết Vân Môn muốn tìm hắn cũng không dễ.

“Vậy thì tốt, hôm nay thực sự cảm tạ ngươi!”

Vạn Thu Dã nở nụ cười với vẻ mặt nhẹ nhõm, bất kể thế nào, linh hồ bát phẩm cuối cùng vẫn thuộc về Vạn gia.

“Đại ca, đệ thấy bây giờ Lâm huynh đệ đã bị thương nặng vậy rồi, hấp thu linh nhũ Tiên Thiên nữa chỉ e không ổn. Linh nhũ Tiên Thiên chữa lành vết thương cho hắn, nhưng hắn cũng không hấp thu được bao nhiêu, chi bằng nhường lại vị trí của hắn đi, chúng ta bồi thường riêng”.

Lúc này Vạn Thiên chậm rãi đi tới, trên mặt cũng nở nụ cười.

“Vậy sao được? Lâm Nhất đã giúp Vạn gia nhiều như vậy, sao lại nhường vị trí của hắn ra?”

Người lên tiếng là Phong Vô Hằng, dù sao hắn ta cũng còn trẻ, có gì nói đó, không sợ đắc tội ai.

Lâm Nhất hơi tức giận, Vạn Thiên đúng là hẹp hòi, không ngờ ông ta lại gây khó dễ cho hắn vào lúc này.

Vạn Thiên lạnh lùng quát: “Chuyện của Vạn gia đến lượt kẻ khác họ như ngươi xen vào à? Còn ồn ào nữa thì vị trí của ngươi cũng sẽ bị gạt ra đấy!”

“Ông!”

Phong Vô Ngấn cực kỳ tức giận, nhìn Vạn Thu Dã nói: “Cữu cữu, cữu đừng nghe ông ta”.

“Vạn Thiên, ta sẽ coi như đệ chưa nói câu này, chỉ một vị trí thôi mà, đệ muốn ta làm người thất hứa sao? Nếu nói đến bị thương, con trai đệ Vạn Phi Diệp cũng bị thương không nhẹ, chi bằng cũng loại bỏ vị trí của hắn, ta sẽ bồi thường riêng”.

Vẻ mặt Vạn Thu Dã lạnh lùng, không giận mà uy.

Nghe nói vị trí của con trai mình cũng bị loại, vẻ mặt Vạn Thiên khó xử, ông ta cười ngượng ngùng: “Đâu có, đâu có, đệ chỉ nói vậy thôi, nói bừa ấy mà”.

“Được rồi, cứ theo như thoả thuận ban đầu, mọi người vào linh hồ đi”.

Ngoài Lâm Nhất, Vạn Phong, Vạn Phi Diệp và Phong Vô Hằng, sáu tiểu bối khác của Vạn gia cũng phấn khích đứng ra.

“Đi theo ta”.

Vạn Thu Dã dẫn đường, một đoàn người đi trên con đường núi yên tĩnh, xuyên qua khu rừng rậm rạp.

Sau nửa nén hương, trước mặt chợt sáng.

Ục ục, mặt hồ bốc khói xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Nhất và những người khác.

Nói là hồ, thực tế chỉ là một ao nước cỡ lớn.

Cảm nhận được linh khí từ làn gió thổi tới, Lâm Nhất hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy thoải mái, vết thương trên người cũng dịu đi một chút.

“Dưới linh hồ là viêm mạch cực kỳ nóng. Các ngươi nhớ đừng lặn quá sâu, nếu không rất dễ bị thương”.

“Rõ”.