Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2586: Dạ Quang Trảm!




Nhưng còn chưa nói hết câu, tay trái của Lâm Nhất đã võ một chưởng vào ngực ông ta, truyền cho ông ta một tia chân nguyên hùng hậu, đánh bay ông ta đi.

Trong lúc bay đi, người đàn ông trung niên há hốc miệng kinh ngạc, Lâm Nhất lại búng ngón tay ra.

Một viên đan dược cực kỳ quý giá bắn vào miệng ông ta, đan dược trên người Lâm Nhất đều là hắn lấy được ở các loại bí cảnh và kho báu Lôi Vân, rất quý hiếm.

Khoảnh khắc đan dược vào miệng, người đàn ông trung niên họ Trần cảm thấy vết thương của mình đã hồi phục năm thành, toàn thân ấm áp.

Thậm chí tu vi cảnh giới Âm Dương cũng mơ hồ tăng lên không ít.

Ông ta lập tức á khẩu, e rằng thiếu niên này còn mạnh hơn tưởng tượng của mình nhiều, không muốn mình gây cản trở.

Thủ đoạn này quả là bạo lực, nhưng ra tay cũng hào phóng đáng sợ, tùy tiện tặng một viên đan dược quý hiếm như vậy.

Vù! Vù! Vù!

Trong một phần nghìn giây phân tâm, ma khuyển gai xương ngã xuống đất đó đã nhạy bén nắm được sơ hở, vô số gai xương bùng lên lửa ma, từ trong cơ thể nó bắn ra như mưa.

Khoảnh khắc đám gai xương đó bắn ra, cơ thể ma khuyển thu nhỏ lại, rõ ràng đòn tấn công này đối với nó mà nói cũng là sát chiêu tiêu hao rất lớn.

Lâm Nhất không dám sơ ý, liên tục tung ra mấy kiếm, tạo thành một màn kiếm kín không khe hở.

Keng! Keng! Keng!

Gai xương bay đến không bị đánh bay đi, mà là bị chấn nát thành bột mịn.

Lâm Nhất tâm tư tinh tế, biết những gai xương bắn ra này cũng sẽ tạo thành uy lực cực lớn, không muốn ảnh hưởng đến người vô tội nên sử dụng đến mấy phần chân nguyên.

Ma khuyển gai xương đó lập tức sáng mắt lên, ma khí màu đen trong đồng tử dường như bốc cháy, nhân lúc Lâm Nhất thu kiếm thì lập tức nhảy bổ tới.

Góc độ tương đối quỷ quyệt, thời cơ cũng vô cùng hiểm ác, yêu thú Bán Bộ Thiên Phách quả thực có chỗ lợi hại của nó.

Nhưng nó vừa mới nhảy tới, chưa đợi Lâm Nhất có phản ứng, một đường kiếm quang đã đánh bay nó trở về.

“Suy cho cùng cũng là yêu thú Bán Bộ Thiên Phách, đúng là có chút rắc rối”.

Long Hạo ra tay chậm rãi đáp xuống, cười với Lâm Nhất.

“Nếu không có ngươi, thật ra cũng không tính là rắc rối”.

Lâm Nhất nhàn nhạt trả lời.

“Cái quỷ gì?”

Long Hạo có chút buồn bực, ngay sau đó tỉnh ngộ, Lâm Nhất đang nói ông ta vướng tay. Nếu ông ta không ở đây cũng không cần giữ lại gì, giết chết con ma khuyển gai xương này cũng không tính là gì.

“Hình như bị coi thường rồi… Vậy thì không cần phải nương tay nữa đâu nhỉ”.

Long Hạo thản nhiên cười, sau đó ra tay trước, truy sát con ma khuyển gai xương kia.

Dạ Quang Trảm!