Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 265: Lôi Âm kiếm pháp




Lâm Nhất trầm ngâm không lên tiếng, biết lời đối phương nói có lẽ không giả.

Vạn gia độc bá một phương cũng mới có hai bộ võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm, một bộ Lôi Viêm Chiến Thể còn là bản tàn quyển, khó mà tu luyện.

Có thể thấy, võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm quả thực hiếm có.

Một khi có được thì sẽ có cơ hội phát triển thành cường giả một phương giống như độc bá Tử Viêm thành này vậy.

"Ngươi nghĩ mà xem, ai lại rảnh rỗi mang võ kỹ tiên Thiên thượng phẩm đi bán cho Vạn Bảo Các ta chứ? Chỉ cần là người hơi thông minh một chút chắc chắc sẽ biết phải đem đến buổi đấu giá, đợi các nơi cạnh tranh giá cả, đạt được lợi nhuận cao nhất chứ".

Đồng Hổ nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, mắt nhìn của Lâm huynh đệ chắc chắn rất kén chọn, kiếm pháp Tiên Thiên thượng phẩm bình thường e là cũng không lọt được vào mắt của ngươi".

Lâm Nhất nghe đối phương nói vậy cũng dần dần thẩm được ý tứ, nếu như không có thì đối phương cứ trực tiếp nói thẳng không có là được, căn bản không cần phải phí lời với hắn nhiều như vậy làm gì.



Chợt bừng tỉnh lại, Lâm Nhất rút ra một bình ngọc đẩy về phía đối phương, trầm ngâm nói: "Không biết vật này có thể khiến Vạn Bảo Các phá lệ không?"

"Linh nhũ Tiên Thiên!"

Đồng Hổ chỉ cần liếc nhìn một cái đã nhận ra ngay, sắc mặt cực kỳ ngạc nhiên. Hồi lâu sau mới cười nói: "Lâm huynh đệ, xem ra thật sự có chuẩn bị mới đến, có điều mặc dù vật này quý giá nhưng vẫn chưa đủ để ta phá lệ, ít nhất phải đưa ra con số này chứ".

Nói rồi ông ta giơ lên bốn ngón tay, vẻ mặt lộ ra nụ cười thương hiệu.

"Thành giao".

Thành giao?



Nụ cười trên gương mặt Đồng Hổ đông cứng lại, nghĩ không biết bản thân có phải đã nghe nhầm rồi không, ông ta báo giá bốn bình linh nhũ Tiên Thiên đó, có thể nói đã rất bắt nạt Lâm Nhất rồi.

Dịch thể linh nhũ Tiên Thiên cực kỳ quý hiếm, chỉ sản sinh ở những nơi thiên địa kỳ cảnh, môi trường ác liệt, nguy hiểm trùng trùng thôi chưa nói, điều phiền phức hơn là những thiên địa kỳ cảnh này rất khó tìm thấy.

Nhưng không ngờ đối phương lại không chút do dự mà trực tiếp đồng ý.

Chợt trong lòng ông ta thấy hơi hối hận, có phải đã ra giá thấp rồi không.

"Xem ra ông chủ Đồng không muốn thực hiện cuộc mua bán này rồi, cáo từ!"

Thấy thần sắc đối phương dao động thất thường, Lâm Nhất cười khẩy trong lòng, chụp lấy bình ngọc rồi cáo lui.

"Đừng... Lâm huynh đệ, chớ tức giận, xem qua bộ kiếm pháp mà ta chuẩn bị cho ngươi rồi hãy đi cũng chưa muộn mà?"

Đồng Hổ vội vàng tươi cười, lập tức kéo Lâm Nhất lại, cười khanh khách nói.

Mặc dù võ kỹ Tiên Thiên hiếm có, nhưng trong quận Thanh Dương này, nơi các thế lực tranh đấu tàn khốc và đẫm máu, thỉnh thoảng lại có đại gia tộc bị diệt, võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm cũng sẽ được lưu truyền ra ngoài.

Nhưng linh nhũ Tiên Thiên thì hoàn toàn là bảo vật muốn cũng không thể cầu.

Cho dù là Tứ tông Tứ tộc hay là những thiên tài yêu nghiệt khác trong quận cũng đều rất cần đến vật này.

Vụ buôn bán này chắc chắn sẽ kiếm được không ít.

"Chờ một lát".

Đồng Hổ cười thần bí, rời đi chốc lát, lúc quay lại trong tay có cầm một chiếc hộp gấm.

Lâm Nhất nhận lấy mở ra xem.

Lôi Âm kiếm pháp!

Trên bìa quyển bí tịch có viết bốn chữ lớn thuần phác mạnh mẽ, nét chữ rồng bay phượng múa, loan câu như kiếm, lực đạo đầy đủ.

Lâm Nhất vừa nhìn thấy bốn chữ này đã liền không rời mắt nổi.

Đồng Hổ đứng bên cạnh vuốt cằm, lộ ra thần sắc tính toán kỹ càng.

Rốt cuộc đúng là vẫn còn trẻ, vừa nhìn thấy vật yêu thích liền không thể giữ được sự ổn định như lúc trước.

"Kiếm pháp Lôi Âm này chỉ có năm thức, phân biệt là Cuồng Phong, Lạc Hoa, Phi Lôi, Truy Nguyệt và Thần Tiêu. Nghe thì đơn giản nhưng trên thực tế mỗi thức đều có hàng trăm loại biến hóa, không rõ hết được ý nghĩa, đừng nói đến tiểu thành, thức thứ nhất thôi cũng đã không thể luyện thành. Theo như ta biết thì nó có lẽ được coi là kiếm pháp Tiên Thiên siêu phẩm rồi, chỉ có điều quá khó có người luyện thành nên mới bị quy nạp là thượng phẩm".

Đồng Hổ đứng bên cạnh khẽ cười nói.

Lâm Nhất tò mò hỏi: "Làm thế nào mà ông có được Lôi Âm kiếm pháp này?"

Đồng Hổ bình tĩnh, khẽ nói: "Quận Thanh Dương cá lớn nuốt cá bé, hỗn loạn mà không có quy tắc, luôn có vài người sẽ bị bức đến con đường cùng. Vì để cầu có ngày trở lại, chuyện gì cũng đều có thể làm, huống chi chỉ là bán võ kỹ để lấy tiền bạc".

Dù nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng Lâm Nhất lại hiểu được bối cảnh đằng sau cuốn Lôi Âm kiếm pháp này.

Rất có khả năng là một đại gia tộc nào đó bị tiêu diệt, bao nhiêu mạng người, gió tanh mưa máu, chỉ e người ngoài khó mà hiểu được.

Giống như nếu như Vạn gia mà gặp nạn thì e rằng Vạn Thu Dã trong lúc tuyệt cảnh cũng sẽ bán đi võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm truyền thừa trong gia tộc của ông ta.

"Sao hả, nếu như ngươi bằng lòng thì bộ Lôi Âm kiếm pháp này sẽ là của ngươi", hai mắt Đồng Hổ toát lên vẻ nhiệt tình, xoa tay cười híp mắt nhìn về phía Lâm Nhất.

"Thành giao".

Bốn bình linh nhũ Tiên Thiên, cộng thêm một thanh Hàn Vân Thương, Lâm Nhất đổi được bộ võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm này - Lôi Âm kiếm pháp!

Nhìn sắc mặt của Đồng Hổ, trong lòng Lâm Nhất biết cuộc mua bán này bản thân lại chịu thiệt không ít rồi.

Có điều có thể đổi được Lôi Âm kiếm pháp cũng coi như đã toại nguyện.

Lâm Nhất nhận lấy kiếm pháp, trầm ngâm nói: "Vạn Bảo Các này của ông còn có biệt viện không, cho ta tạm ở lại vài ngày".

"Đơn giản, ha ha, đừng nói là vài ngày, muốn ở bao lâu cũng được".

Cùng lúc đó, tại Khổng phủ Tử Viêm thành, đại viện của Khổng gia.

Khổng Nguyên đang lo lắng không yên, nhìn về phía Diêm Thiên Thụy đang ngồi ở vị trí chủ vị, thần sắc nhún nhường.

Hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo và lệ khí ngày trước nữa.

Dựa vào sự chiếu cố hết lòng của Khổng gia, thương thế của Diêm Thiên Thụy đã hoàn toàn hồi phục, chỉ có điều thần sắc thì vẫn âm lãnh đáng sợ.

"Mấy ngày rồi, đã có tin tức của Lâm Nhất chưa?", Diêm Thiên Thụy đều đều nói, giọng nói âm trầm.

Khổng Nguyên lo lắng đến mức trán toát đầy mồ hôi, có chút bất an đáp lời: "Không... tên tiểu tử này không cùng trở về với đám Vạn gia, e là... e là đã cao chạy xa bay rồi".

Diêm Thiên Thụy hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Khổng Nguyên, nhất thời khiến đối phương không rét mà run.

"Ta mặc kệ ông dùng cách nào, nhất định phải tìm được tên họ Lâm đó cho ta, ta bị hắn đả thương nặng như vậy, nếu như để phụ thân ta biết được thì ta không dám đảm bảo ông ấy sẽ làm ra chuyện gì đâu", vẻ mặt Diêm Thiên Thụy âm lãnh, gằn từng chữ một nói.

Trong lòng Khổng Nguyên cực kỳ bất đắc dĩ, đối phương ra khỏi Tử Viêm thành thì với nhân lực của Khổng gia căn bản không thể tìm được.

Ông ta cũng lấy làm lạ, Huyết Vân Môn ở Tử Viêm thành vốn cũng có phân đà. Mặc dù lực lượng không bằng Vạn gia, nhưng so với Khổng gia thì mạnh hơn rất nhiều, Diêm Thiên Thụy có thể nhờ phân đà giúp đỡ, hoàn toàn không cần thiết làm khó Khổng gia ông ta.

Cộc cộc cộc!

Đúng lúc này, một vị thám tử của Khổng gia vội vàng chạy vào, báo cáo: "Gia chủ, vừa nhận được tin tức, Lâm Nhất cải trang vào Tử Viêm thành rồi, hiện tại đang ở trong Vạn Bảo Các!"

Diêm Thiên Thụy nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, ánh mắt khó giấu nổi lòng tham.

"Hộp kiếm trên người hắn còn không?", Diêm Thiên Thụy đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi khiến thám tử Khổng gia gãi đầu nói: "Hình như giấu trong áo choàng, có lẽ vẫn còn".

"Được! Ha ha ha ha..."

Diêm Thiên Thụy hô lên một tiếng rồi cười lên một cách điên cuồng.