Ngay lúc ông ta sắp giết tới nơi, năm ngón tay Lâm Nhất hợp lại, chỉ dùng ba mươi đường long văn Tử Điện dữ tợn, đánh ra một quyền nhanh như chớp.
Phụt!
Song quyền chạm nhau, gần như chỉ trong nháy mắt, khóe miệng Văn Ngạn Bác tràn máu, bị đánh bay ra xa.
Sau khi ông ta rơi xuống đất, phải lùi lại đến mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, trong mắt tràn ngập vẻ không tin nổi.
Chuyện này sao có thể?
Đường đường là cao thủ Thiên Phách, sao ngay cả một tên nhóc cảnh giới Âm Dương đại thành đỉnh phong cũng không thể bóp chết, thậm chí còn bị hắn đánh lùi?
Mặc dù trong lúc cấp bách, ông ta còn chưa dùng đến một phần ba chân nguyên, nhưng dù là thế, ông ta cũng là cao thủ Thiên Phách, sao lại bị một quyền của hắn làm bị thương?
Người của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng tròn mắt nhìn, một năm không gặp, Lâm sư đệ thực sự mạnh quá.
“Ta không tin không giết chết ngươi được!”
Sắc mặt Văn Ngạn Bác âm trầm, không dám lơ là chút nào, chân nguyên và sức mạnh Long Tượng điên cuồng tích lũy. Một đòn này ông ta không hề giữ lại gì, ông ta muốn đánh chết Lâm Nhất bằng một quyền, tôn nghiêm của cao thủ Thiên Phách tuyệt đối không cho phép chịu đựng nỗi nhục nào.
Nhưng ông ta vừa giết tới nửa đường, còn chưa kịp ra tay thì ngay giữa trời, một cái đầu dữ tợn to lớn đột ngột rủ xuống trước mặt ông ta.
Đầu của Tử Điện Ma Long Điểu gần như dán vào mũi của Văn Ngạn Bác, ông ta sợ đến mức không dám nổi giận.
Gào!
Không đợi ông ta lùi lại, Tử Điện Ma Long Điểu đã há miệng kêu lên, sóng âm rộng lớn khiến Văn Ngạn Bác nôn ra máu bay đi, lăn trên đất mấy vòng.
“Tiểu Tử, ta đã nói là đừng bạo lực như vậy”.
Lâm Nhất không có biểu cảm gì, vẻ mặt thờ ơ vô cùng, nụ cười giễu cợt bên khóe miệng khiến người ta không rét mà run.
Văn Ngạn Bác quay người đứng dậy, vô cùng kiêng dè liếc nhìn Tử Điện Ma Long Điểu, lạnh lùng nói: “Lâm Nhất, ngươi có bản lĩnh thì đừng để con súc sinh này ra tay, đường đường chính chính đấu với ta một trận!” . truyen bac chien
Ầm!
“Môn chủ, thằng nhóc đó đang sỉ nhục ngài”.
Ở xa xa, trưởng lão Hỗn Nguyên Môn ngã dưới đất không dậy được, có người lên tiếng nói.
Văn Ngạn Bác lập tức bừng tỉnh, như sực tỉnh khỏi giấc mơ. Lâm Nhất luôn miệng nói đừng bạo lực như vậy, nhưng con yêu thú này lại ba lần bốn lượt đùa giỡn ông ta, rõ ràng là đang bỡn cợt ông ta.
Từ đầu tới cuối đều là sự sỉ nhục trắng trợn, đáng thương ông ta còn ngây thơ cho rằng Lâm Nhất sẽ kìm hãm con yêu thú này.