Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 268: Chơi cho ra trò




Chiếc áo khoác gió màu đỏ máu che hộp kiếm bên trong, chiếc nón màu đen che lại khuôn mặt.

Lâm Nhất rời khỏi Vạn Bảo các và ra khỏi thành.

Dù sao thì ở trong Tử Viêm thành cũng hơi nguy hiểm, chỗ nào cũng có tai mắt của Khổng gia. Với tính cách chuyện nhỏ mọn có thù tất báo của Huyết Vân Môn, một khi phát hiện ra hắn thì Diêm Thiên Thụy nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Có điều, cuộc chiến linh hồ đã trôi qua nửa tháng rồi mà tình hình vẫn cứ yên bình.

Có lẽ, Diêm Thiên Thụy đã rời khỏi Tử Viêm thành.

Nói tóm lại, cẩn thận vẫn tốt hơn, bất cứ lúc nào cũng không thể chủ quan được!



Lần này hắn ra khỏi thành chủ yếu là vì tìm trái tim dung nham.

Phong ấn di tích viễn cổ Thanh Dương Giới chỉ còn bốn tháng nữa là khởi động, nhất định phải ngưng tụ thành công Viêm Ma chiến thể trước lúc đó.

Từ Viêm Ma Chi Khu đến Viêm Ma chiến thể thì sức mạnh của xác thịt sẽ có một sự thay đổi hoàn toàn.

Nếu như không thể ngưng tụ được Viêm Ma chiến thể thì với tu vi Tiên Thiên nhị khiếu của hắn rất khó có thể lấy được gì trong di tích viễn cổ ở Thanh Dương Giới.



Suốt dọc đường đi, mọi thứ đều rất yên bình, không hề có bất cứ động tĩnh gì bất thường.

Nhưng vào lúc sắp ra khỏi thành thì hai tai của Lâm Nhất hơi động đậy, hắn đã nghe thấy những âm thanh rất nhỏ.

Dưới chiếc nón, khuôn mặt hắn bất giác hơi biến sắc, thực lực của thám tử nhà họ Khổng đều mạnh đến mức đó sao?

Theo dõi hắn một thời gian dài như thế mà đến phút cuối cùng mới để lộ một chút sơ hở.

Nếu như không phải hắn mở nhĩ khiếu thì chắc đến giờ cũng chưa phát hiện ra được.

Lâm Nhất cố kiềm nén sự to mò trong lòng, đề cao cảnh giác, đi ra khỏi thành.

Trong rừng cây bên ngoài cách thành hai mươi mét, Huyết Long Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! tụ hội với nó thì dù có nhiều người đuổi theo mình, hắn cũng chắc chắn có thể chạy Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! đã trở lại bình thường, hắn thản nhiên đi ra khỏi thành.

Giống như không phát hiện ra bất cứ điều gì, hắn di chuyển trên đường với tốc độ bình thường.

Nửa khắc sau, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn ra xa thì dường như đã thấp thoáng nhìn thấy rừng cây um tùm phía trước.

Soạt!

Đột nhiên, Lâm Nhất mở nón ra, tăng tốc độ, chạy như điên về Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! thì có thể dắt đám người này đi lòng vòng rồi cưỡi Huyết Long Mã bỏ chạy.

Lâm Nhất đột ngột tăng tốc mà không có biểu hiện gì trước khiến những người âm thầm theo dõi hắn đều ngạc nhiên.

Đến khi họ kịp phản ứng lại thì bóng dáng Lâm Nhất đã biến mất trong khu rừng rậm rạp rồi.

“Vào rồi!”

Mặt Lâm Nhất lộ vẻ vui mừng, Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! bỗng dưng có mấy âm thanh cao vút trong không khí, Lâm Nhất cứ như mọc thêm mắt phía sau lưng,

Hắn dừng bước, nhón chân, nghiêng người qua phải, bay về một phía mấy vòng mới đáp xuống đất lại.

“Keng, keng!”

Chỗ hắn vừa đứng lúc nãy có đến bốn năm mũi tên cắm trên mặt đất. Mũi tên cắm xuống hai tấc, phần đuôi không ngừng rung lên, phát ra tiếng ù ù.

Kình đạo mạnh thật!

Lâm Nhất nhìn mũi tên đang rung lắc, thầm thấy kinh ngạc, e là người b ắn ra nó cũng phải có tu vi tầm tam khiếu.

Soạt!

Lúc hắn đang kinh ngạc và hoài nghi thì có một bóng người màu đỏ bay vù đến, xuyên qua rừng cây, nhằm về phía hắn.

Tốc độ của người đó rất nhanh, hắn ta đến trước mặt Lâm Nhất thì đột ngột ra tay.

Khí thế đáng sợ kết hợp với uy áp trên người, trong hai lòng bàn tay có ánh sáng màu máu đỏ lóe lên, đan xen nhau như những tia lửa điện.

Lâm Nhất lo lắng có người âm thầm bắn tên nên lúc giao đấu với đối phương đã giữ lại một phần công lực.

Bụp, bụp, bụp!

Chỉ trong chớp mắt mà họ đã giao đấu với nhau mười mấy chiêu, chưởng cuối cùng của đối phương khiến hắn bay ra xa đến hơn mười mét.

Nhưng người đó cũng không dễ chịu gì mà cũng bị lùi về sau hơn mười bước.

“Không ngờ chỉ có nửa tháng mà đã lên đến Tiên Thiên nhị khiếu, xem ra linh hồ bát phẩm mang đến cho ngươi không ít lợi ích nhỉ!”

Người đó cởi mũ trùm đầu ra, để lộ khuôn mặt quen thuộc.

“Diêm Thiên Thụy!”

Lâm Nhất hơi nheo hai mắt lại, nhìn Diêm Thiên Thụy chằm chằm, có rất nhiều bóng người cùng lúc bước ra từ sau lưng và xung quanh hắn ta.

Không bao lâu thì đã chặn hết tất cả đường đi của hắn.

Tính sơ thì cũng có ít nhất mười võ giả Tiên Thiên tam khiếu, còn lại là gần ba mươi võ giả Tiên Thiên nhị khiếu.

Không còn người nào mạnh hơn nữa sao?

Lâm Nhất thấy thắc mắc, trận thế này đã khá khó nhằn với hắn, nhưng nếu như chỉ có thế này thôi thì hắn cũng tự tin là mình có thể ung dung rút lui được.

Hay là có cao thủ khác đang âm thầm mai phục?

“Lâm Nhất, ta còn tưởng ngươi là người thông minh, chưa từng nghe gặp rừng thì đừng vào sao? Ta đã đoán chắc, một khi ngươi phát hiện bị theo dõi thì nhất định sẽ chạy về phía khu rừng gần nhất, đúng thật là như vậy”.

Đằng sau chiếc mặt nạ, Diêm Thiên Thụy nhếch môi cười nhạo, lạnh lùng buông lời chế giễu.

“Nhóc con, bọn ta đều là người của phân đà của Huyết Vân Môn, hôm nay ngươi sẽ không chạy thoát được đâu. Nếu như khoanh tay chịu trói thì còn có thể bớt chịu khổ, nếu không nghe lời thì Huyết Vân Môn ta sẽ có cách để ngươi sống không bằng chết”.

Một người cao to trung niên trông có vẻ như người cầm đầu lạnh lùng nói.

Lâm Nhất chợt hiểu ra, hèn gì họ theo dõi hắn đến gần nửa khu vực thành mà hắn vẫn không phát hiện ra.

Thì ra đám người này đều là đệ tử của phân đà của Huyết Vân Môn, đương nhiên thực lực phải mạnh hơn nhiều so với thám tử của Khổng gia rồi.

Diêm Thiên Thụy khoanh hai tay trước ngực, nhẹ nhàng nói: “Lâm Nhất, hôm nay ngươi chết chắc rồi. Có điều, nếu như ngươi chịu làm ăn với ta thì ta có thể không làm khó ngươi, cho ngươi một con đường sống”.