Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 271: Một trận chiến nghịch thiên




Lúc này Diêm Thiên Thụy không chỉ mặt mà cả người hắn ta đều đã bước vào trạng thái thú hóa, tay phải túm chặt Táng Hoa kiếm vỗ mạnh một cái.

Ba!

Đánh một chưởng lên trước ngực Lâm Nhất, đánh hắn bay đi cả trăm mét, lực lượng hoàn toàn có thể so sánh được với cường giả Tiên Thiên tứ khiếu.

Khóe miệng Lâm Nhất tràn ra một vệt máu, nhìn về phía Diêm Thiên Thụy đã hoàn toàn thú hóa, cảm giác giống như đang đối mặt với một con yêu thú vậy.

"Chết cho ta!", Diêm Thiên Thụy nhìn về phía Lâm Nhất, trong đôi mắt huyết sắc đều là sự phẫn nộ.

Thứ hắn ta đang thi triển hiện tại chính là cấm thuật của Huyết Vân Môn, chỉ có thể thi triển một lần, sau đó sẽ có phản tác dụng cực lớn, chiếc mặt nạ nửa mặt đó sau khi xong chuyện cũng sẽ bị hỏng.



Nhưng vì hộp kiếm, vì hộp kiếm cổ sau lưng Lâm Nhất mà hắn ta đã không còn quan tâm nhiều nữa!

Võ hồn sợi xích huyết sắc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta, khí thế trên người hắn ta lần nữa bạo tăng.

Không chỉ dừng ở Tiên Thiên tứ khiếu, mà quả thực sắp đạt gần đến Tiên Thiên ngũ khiếu rồi, lí trí của hắn ta dần dần biến mất, cuối cùng giống như một con dã thú rít gào.

Lắc lư!

Nhảy lên như đười ươi, lóe lên một đạo tàn ảnh màu máu nhanh chóng giết đến trước mặt Lâm Nhất.

Keng keng keng!



Trọng xích võ hồn trong tay bổ xuống không có chiêu thức quy trình nào cả, gió tanh từng trận ép cho Lâm Nhất lui rồi lại lui về sau.

"Lực đạo mạnh quá!"

Cánh tay của Lâm Nhất bị chấn đến mức hơi tê bì, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, không ngờ Huyết Vân Môn còn có cấm thuật đáng sợ như vậy.

Xát xát xát!

Lâm Nhất phản kích, từng đạo kiếm quang chém lên người đối phương, máu tươi như suối, nhưng không hề đánh lui được đối phương, ngược lại còn khiến Diêm Thiên Thụy càng bạo phát sự nóng nảy hơn.

Phong Khiếu Như Lôi!

Lâm Nhất cắn răng, lần nữa thi triển ra Cuồng Phong thức trong Lôi Âm kiếm pháp, tám mươi mốt đạo kiếm quang không kém một ly toàn bộ đánh trúng người đối phương.

Cơ thể to lớn của Diêm Thiên Thụy bị đánh bay trăm mét, quần áo trên người đều nổ tung.

Trước ngực lộ ra huyết quang nội giáp, nhìn vết chém đáng sợ vẫn chưa đả thương được tới chỗ hiểm.

"Huyền giáp thượng phẩm!"

Trong lòng Lâm Nhất chửi thầm một tiếng, không ngờ hắn ta lại mặc một bộ huyền giáp thượng phẩm, thế này thì thật sự có chút khó chơi rồi đây.

Diêm Thiên Thụy vốn hoàn toàn thú hóa đã sánh ngang được với yêu thú Tiên Thiên ngũ khiếu, chỉ là không còn bao nhiêu lí trí mà thôi. Hiện tại, cộng thêm một bộ huyền giáp thượng phẩm thì quả thực khiến người ta có chút tuyệt vọng.

"Ha ha ha, ngươi còn cái gì chưa lật thì cứ việc sử dụng hết đi!", Diêm Thiên Thụy cười gằn, lóe lên rồi lại lần nữa lao tới.

Không hề có chiêu thức quy củ gì, nhưng cách đánh lại cực kỳ trí mạng, ép cho Lâm nhất tỏ ra hơi chút chật vật.

Ầm ầm ầm!

Lâm Nhất bình tĩnh, kiếm quang vũ động, lùi hơn trăm bước không ngừng.

Lôi Âm kiếm pháp, Lạc Hoa thức!

Lại mười chiêu nữa trôi qua, Lâm Nhất túm được cơ hội, đôi mắt trong suốt lóe lên một mạt tinh quang.

Lôi Âm kiếm pháp thức thứ hai được hắn thi triển ra.

Trời đất trong mắt hắn trở nên tối đen, một đóa hoa tường vi réo rắt thảm thiết lung lay sắp đổ trong không trung.

Vào khoảnh khắc khi cánh hoa hoàn toàn chồng chéo lên trên cơ thể của Diêm Thiên Thụy.

Trong phút chốc thức Lạc Hoa này, trong sát na hơi lướt qua, Táng Hoa kiếm phẫn nộ chém ra.

Sát sát!

Tường vi thê mỹ dưới kiếm quang lóng lánh, nháy mắt bị chém thành hai mảnh.

Thình thịch!

Sợi trọng xích trong tay Diêm Thiên Thụy đồng thời rơi lên người Lâm Nhất, đánh bay hắn đi.

Chỉ thấy Diêm Thiên Thụy cũng bị đánh bay đi sau khi kêu rên một tiếng bèn lảo đảo vật lộn định đứng lên.

Sắc mặt Lâm Nhất hơi tái nhợt đi, chém ra một kiếm này khiến hắn đã không còn lại bao nhiêu linh nguyên nữa.

Hai thức võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm gần như đã tiêu hao cạn kiệt linh nguyên Tiên Thiên cũng coi như dư thừa của hắn.

Lâm Nhất quỳ một gối xuống đất, nhíu mày nói: "Vẫn còn đứng lên được ư?"

Diêm Thiên Thụy vật lộn đứng dậy, sát khí toàn thân càng kh ủng bố hơn, huyền giáp trước ngực đã xuất hiện vài vết nứt, nhưng quả thực vẫn còn sức chiến đấu.

"Chết!", Diêm Thiên Thụy thấy Lâm Nhất cạn kiệt linh nguyên bắt đầu cười gằn, từng bước tiến tới.

Ầm ầm ầm!

Mỗi một bước chân của hắn ta khiến mặt mặt đất chấn động không ngừng, thậm chí khi hắn giẵm mạnh xuống còn xuất hiện vài kẽ nứt.

Tử thần gần tới, khi đối phương sắp sửa giết tới, Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, bàn tay vỗ mạnh xuống mặt đất, khoảnh khắc cơ thể bắn lên liền chém ra một kiếm.

Một sợi kiếm quang lượn lờ trong đan điền bay ra dưới ý niệm của hắn.

Khi sợi kiếm quang này dung hợp với Táng Hoa kiếm, Diêm Thiên Thụy chỉ còn cách hắn ba bước chân, sợi xích trong tay hắn còn chưa bổ xuống đã bị mạt kiếm quang nà đánh bay trăm mét, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Ca sát!

Một âm thanh giòn tan vang lên, Diêm Thiên Thụy bay ngược về sau, từng tấc huyền giáp thượng phẩm trên người hắn ta vỡ thành từng mảnh, vỡ tan hoàn toàn.

Sau khi rơi xuống đất khiến bụi bặm dấy lên ngợp trời, phát ra âm thanh cực lớn.

Lâm Nhất cầm kiếm, giữa hai hàng mi vũ trên gương mặt thanh tú lóe lên sự sắc bén, từng bước bước vào trong đám bụi bặm.

Chính giữa trong đám bụi, Diêm Thiên Thụy ngã vật trên mặt đất đã trở lại hình dáng người thường.

Chỉ là thân thể thì đã không còn hình người, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, không còn vẻ liều lĩnh như trước nữa.

Thấy Lâm Nhất đi tới, Diêm Thiên Thụy hoảng loạn bò dậy, quay người định bỏ chạy.

Bốp!

Còn chưa kịp cất bước đã bị Lâm Nhất một cước đá bay, khoảnh khắc quay người lại liền bị Táng Hoa kiếm chĩa ngay vào giữa mi tâm.

"Nói! Hộp kiếm này của ta rốt cuộc có nguồn gốc thế nào?"

Lâm Nhất mặt không cảm xúc, lạnh giọng quát nói.

Nhưng ai ngờ, tên Diêm Thiên Thụy sắp chết đến nơi vẫn còn không ngừng nhe răng ra cười: "Người có giỏi thì giết ta đi? Phụ thân của ta chính là trưởng lão đã đột phá Huyền quan của Huyết Vân Môn, một lời nói của ông ấy cũng khiến cả Huyết Vân Môn truy sát ngươi đến tận chân trời góc bể!"