Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2712: Lễ hỏi à?






“Tên nhóc thú vị”, xa xa, Viêm Long Tử liếc nhìn Lâm Nhất và nở một nụ cười thản nhiên. Hắn tuy cười nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, mà thay vào đó là một tia sắc bén như đao, có duệ khí vụt qua trong tích tắc.

Dường như hắn ta đã nghe được điều gì đó rất đáng chú ý… Lễ hỏi à?

Dám trêu chọc Tần Dương thì không tính là chuyện gì to tát, nhưng nếu dám có ý đồ với Nguyệt Vi Vi thì tên này ắt phải chết. Tuy nhiên, so với Tần Dương thì hắn ta lạnh lùng và kiêu ngạo hơn rất nhiều, vốn dĩ, hắn ta cũng không coi trọng Lâm Nhất, chỉ tùy tiện liếc nhìn một cái. Trong lòng Viêm Long Tử, Lâm Nhất đã sớm là một người chết, không ai có thể cứu được.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện, lại có thêm rất nhiều người lần lượt leo lên tường thành. Khảo nghiệm thành Long Vân dần đến hồi kết.

Sau hai canh giờ, số người lội ngược dòng trên con sông rộng lớn kia ngày càng ít, còn người có thể leo lên được tường thành thì rải rác trên đầu ngón tay.

Kẻ mạnh thật sự sẽ không bị vây khốn trên con sông kia cho đến bây giờ, bởi lẽ bị vây ở đó, ắt sẽ tiêu hao hơn phân nửa chân nguyên và tinh lực, cho nên chuyện leo lên tường thành gần như không có khả năng.

Mặt trời lặn về tây, ánh tà dương sắp bao phủ lên thành cổ, trên sông đã không còn bóng người. Đến lúc này, khảo nghiệm thành Long Vân chính thức chấm dứt.

Ầm ầm!

Thành cổ dưới chân mọi người chấn động kịch liệt, con sông hùng vĩ phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, rồi hóa thành một cái bóng rồng khổng lồ bay vọt lên không, chiếm lấy bầu trời phía trên thành cổ.

Cạch…! Cạch…! Cạch…!

Mặt đất bị nứt ra cũng từ từ khép lại, khoảnh khắc nó hoàn toàn khôi phục, cánh cổng cổ xưa của thành Long Vân ầm ầm mở ra, kết giới màu xanh da trời bao phủ hoang nguyên mênh mông cũng biến mất.

Mấy trăm vạn võ giả cùng trưởng lão tông môn bị ngăn ở trên núi, kể cả các nhân tài kiệt xuất bị đào thải cũng chỉ có thể nhân cơ hội này, ngoan ngoãn tiến vào thành bằng cổng thành.

Những nhân tài kiệt xuất đứng trên tường thành cao lớn càng lộ ra khí phách tao nhã và nhiệt huyết sôi trào.

Lâm Nhất đánh giá sơ một lượt, số lượng nhân tài kiệt xuất tham gia khảo nghiệm có khoảng hơn 10 vạn, nhưng người chân chính thông qua khảo hạch lại chưa đến 1 vạn.

Cổ vực Nam Hoa rộng lớn biết bao, số lượng võ giả có hơn vài trăm triệu, nhưng sau tầng tầng sàng lọc, số nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi được xưng là yêu nghiệt có đủ tư cách tham gia Thịnh Yến lần này cũng chỉ còn lại không đến vạn người.

Đột nhiên, hắn nhớ đến một câu, dường như trước kia đã có người nói, đây chính là Quần Long Thịnh Yến hưng thịnh nhất trong suốt mấy ngàn năm qua, có thể tham gia vào đó chính là một thắng lợi lớn lao.

Nhìn cảnh tượng hệt như sóng lớn cuốn phăng tất cả trước mắt, dường như… đúng thật là thế!

Thịch! Thịch!

Tiếng bước chân vang lên như mưa rơi, tất cả trưởng lão của các đại tông môn đều leo lên tường thành, hội họp cùng đệ tử nhà mình, sắc mặt lộ vẻ mừng rỡ khó tả.

chapter content