Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 279: Ức hiếp Huyết Long Mã




Đột nhiên, một đạo thân ảnh từ trên ngọn cây ầm ầm nhảy xuống, vẻ mặt luống tuổi, mắt thấy một đạo quyền mang định đánh lên người Huyết Long Mã.

Huyết Long Mã xoay người vung vó ngựa ở chi trước cường tráng lên rồi nhảy lên không. Vó ngựa nặng nề lượn lờ tia chớp nhàn nhạt, trực tiếp đá bay người tiến đến đi.

Phốc!

Người đó hộc ra máu tươi, sau khi rơi xuống đất còn lăn vài vòng.

Mấy người truy đuổi hít ngược một hơi, vội vàng dừng bước.

"Con súc sinh này vậy mà không bỏ chạy ư?"

Mấy người đó mặt lộ vẻ nghi hoặc, thần sắc cảnh giác, thoáng hiện lên sự khó hiểu.

"Hình như mấy vị có chút bất mãn với con Huyết Long Mã này của ta à?"



Đang nghi ngờ bất định thì một đạo thân ảnh lưng đeo hộp kiếm lặng yên hạ xuống.

Lâm Nhất thoáng nhìn qua sáu người trước mắt đều là cảnh giới Tiên Thiên tam khiếu, đối với Lâm Nhất hiện tại đã không gây nên được uy hiếp quá lớn.

Hắn lấy ra một vài viên đan dược chữa thương, buông tay đút cho Huyết Long Mã.

"Ngựa của ngươi? Ha ha, đến đúng lúc lắm, con ngựa này của ngươi đã cướp mất Địa Nguyên quả của Kim Diễm Tông!"

"Biết thức thời thì mau giao con ngựa này ra, bằng không ngươi không ra khỏi rừng được đâu!"

Kim Diễm Tông?



Lâm Nhất nhớ ra rồi, gần đây quả thực có một phân đà của Kim Diễm Tông, chính là thế lực mạnh nhất xung quanh đây.

Kim Diễm Tông cũng giống như Huyết Vân Môn, đều là những bá chủ của quận Thanh Dương.

Trên dưới tông môn đều chủ yếu tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, công pháp mạnh mẽ bá đạo, cùng một con đường đi với Lâm Nhất.

Sưu!

Đang suy tư về tin tức của đám người này thì đối phương lại có một người nữa chạy tới, dáng dấp lực lưỡng, để tóc ba phân, trên gương mặt chữ điền có một vết sẹo trông rất dữ tợn, nhìn qua khiến người khác khá sợ hãi.

"Mạc hộ pháp!"

Sáu người vội vàng cung kính hành lễ, sau đó chỉ vào Lâm Nhất nói: "Mạc hộ pháp, con ngựa Huyết Long Mã này là của hắn".

"Vừa nãy con Huyết Long Mã lại làm thương một người trong chúng ta!"

Tráng hán tóc ba phân nhìn Lâm Nhất một cái, chỉ thấy đối phương tuổi chừng 15 16 mà tu vi đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên tam khiếu.

Nhất thời hiểu ra có thể là thiếu gia của gia tộc nào đó trong quận Thanh Dương, lai lịch có lẽ không nhỏ.

Lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ, người đàn ông tóc ba phân chắp tay cười nói: "Tại hạ Mạc Bình, hộ pháp của phân đà Kim Diễm Tông, không biết tiểu huynh đệ đây nên xưng hô thế nào?"

"Lâm Nhất".

Chưa từng nghe qua... quận Thanh Dương hình như cũng không có đại gia tộc nào họ Lâm, vậy chắc là người từ nơi khác đến rồi.

Trong đầu Mạc Bình nhanh chóng phán đoán, dần dần thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói: "Kim Diễm Tông chúng ta cũng không phải là tông môn không biết nói lý lẽ, một quả Địa Nguyên trị giá khoảng mười vạn linh thạch trung phẩm, tiểu huynh đệ nếu như chịu đền bù thì chuyện này coi như xong".

Mười vạn linh thạch trung phẩm?

Trong lòng Lâm Nhất thầm cười, cho dù có gom cả Vạn gia lại e là cũng khó một lần giao ra được mười vạn linh thạch trung phẩm.

Một quả Bình Nguyên tuyệt đối không đến giá này.

Chưa kể hắn không có, cho dù có thì cũng sẽ không giao ra.

Huyết Long Mã đã ăn hết chỗ đan dược trên tay, Lâm Nhất phủi tay, thản nhiên nói: "Bình Nguyên quả do đất trời sinh dưỡng, ngươi nói của ngươi thì là của ngươi sao?"

Huyết Long Mã nhai đan dược, nhếch miệng cười nhạo, âm thanh càng chói tai hơn.

"Muốn chết!"

Mạc Bình sớm đã tính toán hạ sát thủ rồi, chỉ là muốn dọa dẫm Lâm Nhất một chút, không ngờ đối phương căn bản lại không bị mắc lừa.

Hắn ta tức khắc hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người ầm ầm bùng nổ, giống như đạn pháo phát nổ xông về phía Lâm Nhất.

Năm ngón tay nắm chặt, xương cốt bạo vang, âm thanh chói tai, làm nổi lên một trận cuồng phong trong khu rừng này.

Khóe miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, giơ tay lên đồng thời nghênh chiến bằng một quyền.

Hai quyền va chạm, đều cùng là công pháp mạnh mẽ bá đạo, thứ để so sánh chính là xem linh nguyên Tiên Thiên của ai hùng hậu hơn.

Ầm!

Tiếng nổ như tiếng sấm sét vang ra, khóe miệng Mạc Bình tràn ra một tia máu, lùi về sau mấy bước.

"Hộ pháp".

Mấy người còn lại đều thất kinh, không ngờ được thực lực của Lâm Nhất lại mạnh như vậy.

Lâm Nhất thu quyền, lạnh lùng nói: "Quyền này để dạy dỗ ngươi chút, chỉ là một phân đà mà thôi, đừng ỷ vào để ức hiếp người khác!"

Sắc mặt Mạc Bình có chút khó coi, tối sầm mặt lại nói: "Ở dãy núi Thiên Trập này chưa có ai dám ngông cuồng như vậy, một tên Tiên Thiên tam khiếu như ngươi mà lại càn rỡ như vậy. Nói cho ngươi biết, cả phân đà của ta hiện nay đều đang lịch luyện trong khu rừng này, nếu như ngươi dám tiếp tục ra tay, nhất định ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!"

Lâm Nhất thấy hơi bực mình, nhẹ giọng nói: "Vậy sao? Vậy ngươi dạy ta xem làm thế nào mới có thể khiến ngươi hài lòng đi".

Mạc Bình nhếch mép cười nói: "Rất đơn giản, ta cũng không đòi ngươi mười vạn linh thạch trung phẩm nữa. Giao con ngựa này cho ta xử lý, rồi đền hai ngàn linh thạch trung phẩm là xong chuyện".

"Quả thực đơn giản".

Lâm Nhất hơi mỉm cười, đột nhiên thay đổi, trầm giọng nói: "Đáng tiếc, ta không làm được".

Vừa dứt lời, Lâm Nhất dắt Huyết Long Mã quay người định đi, không muốn dây dưa thêm với đám người này.

"Cản hắn lại!", Mạc Bình gào lên, sáu người còn lại lần lượt ra tay, giết về phía Lâm Nhất.

Đồng thời huýt sáo một tiếng, tiếng huýt gió sắc nhọn, không ngừng quanh quẩn trong khu rừng.

Mãi không xong!

Trong lòng Lâm Nhất nổi điên, hai tay nắm chặt hộp kiếm, quay người vỗ một cái.

Ầm!

Hộp kiếm dày nặng đánh ngang ra, lập tức đánh bay ba người, sau khi ngã xuống đất thì không ngừng gào rống, lặn lộn dưới đất.

Nếu đã hoàn toàn trở mặt, đương nhiên Lâm Nhất sẽ không nương tay, vung hộp kiếm lên đại sát tứ phía.

Hắn hiện tại có hai vạn cân khí lực nên vung vẩy hộp kiếm tựa như một món đồ chơi vậy. Dùng một tay cũng dễ dàng khống chế, hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến thân pháp.

Chỉ qua vài chiêu, đám võ giả của phân đà Kim Diễm Tông đều hoàn toàn ngã rạp trên đất, không ngừng r3n rỉ.

Bị hộp kiếm cổ đập trúng, ít nhất cũng là lực đạo hai vạn cân, xương cốt toàn thân ít nhất cũng bị gãy vỡ một nửa.

Mạc Bình dựa vào tu vi của bản thân, cắn răng chống đỡ.

Sưu sưu sưu!

Đột nhiên, từ trong rừng vang lên từng tiếng xé gió, người đến đều là người của phân đà Kim Diễm Tông.

"Coi như ngươi gặp may!"

Lâm Nhất một kích đánh bay đối phương rồi nhảy lên lưng Huyết Long Mã, thúc ngực phi nước đại chạy đi.