Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 281: Con đường chôn xương




Trên đường lên núi, Lâm Nhất thấy một bộ xương khô gần như sắp bị thiêu thành tro.

Nếu không có một vài vật trang trí của võ giả vô cùng rõ ràng thì còn tưởng là đá núi bị đốt trơ trọi.

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, do hắn đột nhiên nhớ ra, một đường đi tới đây hắn đã nhìn thấy rất nhiều xương khô tương tự như vậy.

Lúc trước hắn không để ý, cho rằng chỉ là đá núi mà thôi, lần này rõ ràng vừa chết không lâu, y phục vẫn còn có thể nhận ra được nên mới nhìn rõ là xương khô chứ không phải núi đá.

Quay đầu nhìn lại phía dưới, Lâm Nhất hơi kinh hãi nói: "Con đường núi này lẽ nào đều là do hài cốt đắp thành?"

Núi Thiên Hỏa không chỉ nằm ở quận Thanh Dương, không ai là không biết đến.

Mấy quận xung quanh đều đã nghe đồn gần xa về đỉnh núi Thiên Hỏa sản sinh ra dung nham chi tâm có phẩm cấp cực cao.

Võ giả Tiên Thiên đến đây mỗi năm nhiều không đếm nổi mới tạo thành con đường chôn xương khiến người khác phải kinh hãi này.

"Cỗ thi thể này có lẽ đã chết trong trận mưa lửa bảy ngày trước..."

Trong lòng Lâm nhất không khỏi có chút dao động.



Thiết nghĩ có nên đổi sang ngọn núi lửa khác không, đỉnh Thiên Hỏa này đáng sợ đến mức hơi dọa người rồi.

Không cẩn thận hắn cũng sẽ chết trên con đường chôn xương này, trở thành đá lót đường cho những kẻ đến sau.

Sự tàn khốc trên con đường võ giả lần đầu tiên bày ra rõ ràng trước mắt Lâm Nhất, tàn khốc và vô tình.

Mồ hôi trên trán chảy tong tỏng, gương mặt thiếu niên đã đỏ ửng lên, trong đôi mắt trong suốt có chút thất thần.

Tí tách tí tách!

Lâm Nhất cúi đầu, mồ hôi nhỏ tí tách xuống, núi đá nóng rực lập tức khiến mồ hôi bốc hơi sạch sẽ.



Hắn bất chợt nhìn thấy trên ngón tay út có một sợi tóc đen quanh quẩn.

"Sau này còn gặp lại..."

Dòng chữ Tô Hàm Nguyệt để lại trên mặt đất trước khi rời đi cũng đã từng nói sau này còn gặp lại.

Nhưng nếu như ngay đến chút khó khăn trước mắt đã bị dọa cho sợ hãi thì còn mặt mũi nào mà đi gặp đối phương nữa.

Lẽ nào thật sự giống như Hồng lão nói, bị nàng ấy một kiếm đâm chết sao?

Đôi mắt từ từ kiên định lại, Lâm Nhất siết chặt năm đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, trong ánh mắt không còn chút chần chừ nào nữa.

Con đường chôn xương này có thêm một Lâm Nhất ta thì có sao!

Đát đát đát.

Thiếu niên cắn răng, gương mặt lóe lên một mạt quật cường, tiếp tục đi về phía trước.

Con đường chôn xương quanh co uốn lượn dẫn dắt Lâm Nhất không ngừng tiến tới.

Đỉnh núi, đỉnh núi, đỉnh núi...

Trong mắt Lâm Nhất chỉ có một mục tiêu, chính là lên được đỉnh núi, không lên được đỉnh núi thì cũng đừng mơ tưởng dung nham chi tâm gì nữa.

Ầm ầm!

Đột nhiên, trên đỉnh núi có rất nhiều đá lớn lăn xuống.

Bên ngoài những tảng đá đó đều bị thiêu đốt bừng bừng, trong lúc lăn xuống đã kéo theo từng mảng đá vụn. Giống như tuyết lở vậy, cuồn cuộn lăn xuống phía dưới.

"Phiền phức đúng là không bình thường".

Lâm Nhất cười khổ một tiếng, ánh mắt tràn đầy chiến ý, không hề có ý định lùi bước.

Vào khoảnh khắc đá núi sắp sửa chôn vùi hắn, Lâm Nhất nắm chặt song quyền, không ngừng đánh ra.

Bang bang bang!

Đá núi nứt vỡ, bụi đất bay lên, những tảng đá như thủy triều ngang ngược bị hai quyền của hắn mở ra một con đường đi.

Âm thanh khổng lồ không ngừng vang lên bên tai, sắc mặt Lâm Nhất ngưng trọng, mỗi kích đều có lực đạo hai vạn cân, bạo nổ trong quyền mang.

Nhưng đá núi rơi xuống kéo theo đá vụn thực sự quá nhiều, mang lại cảm giác liên miên không dứt.

Bất Diệt Kim Cương Ấn!

Trong lúc nguy cơ hai tay Lâm Nhất kết thành một ấn ký kỳ quái, đẩy mạnh ra.

Ầm!

Một vòng lửa cháy sáng chói đem theo linh nguyên cương mãnh hùng hậu ầm ầm bạo phát.

Sưu sưu sưu!

Mũi chân khẽ nhón, trong khoảnh khắc đánh tan đá núi quanh người, Lâm Nhất nhảy lên nhảy xuống vài cái, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm.

Lần nữa ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi vẫn còn cách xa, thấp thoáng thậm chí có thể phát hiện ra rất nhiều thân ảnh đang ngồi xếp bằng.

Đó chính là những võ giả Tiên Thiên đã lên được đỉnh núi.

"Sắp tới rồi".

Sắc mặt Lâm Nhất toát lên vẻ mừng rỡ, tăng tốc hơn chút, chạy băng băng trên con đường chôn xương này.

Lại gặp lên vài đợt đá rơi nữa, hắn đã có kinh nghiệm đối phó nên xử lý nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.

Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất cuối cùng cũng nhìn thấy được đỉnh núi, chỉ còn một bước nữa là lên được đến nơi.

Trung tâm đỉnh núi Thiên Hỏa chính là một cái hố khổng lồ, trong cái hố đó lửa cháy hừng hực, dung nam nóng chảy không ngừng sôi trào, đỏ rực một vùng.

"Nhiều người thật".

Lâm Nhất quan sát, xung quanh đỉnh núi ít cũng phải có tới hai ba trăm người.

Trước mặt hắn còn có rất nhiều võ giả đang tĩnh tọa.

Thoáng cảm ứng một phen, sắc mặt Lâm Nhất tỏ ra kinh ngạc, trên ngọn núi này người có tu vi thấp nhất cũng là Tiên Thiên ngũ khiếu.

Khí tức tản phát ra từ trên người hùng hậu mà cô đọng, rõ ràng công pháp tu luyện đã đạt đến cảnh giới cực kỳ thâm cao.

Không kể giống với hắn, Tiên Thiên Thuần Dương Công chỉ còn kém một tầng nữa là đạt đến viên mãn, công pháp ít nhất cũng là cảnh giới đại thành.

Cũng có nghĩa là, ưu thế linh nguyên Tiên Thiên cao hơn người một bậc của hắn ở đây chẳng là gì.

Nghĩ lại cũng phải, người có thể lên được đỉnh núi Thiên Hỏa này, công pháp tự thân chắc chắn phải rất vượt trội.

Người càng tiến gần được miệng hố, tu vi càng cao, khí tức trên người càng kh ủng bố hơn.

Lâm Nhất thậm chí còn nhìn thấy có một vị lão giả áo tang Tiên Thiên thất khiếu đang ngồi cách trung tâm trăm mét, ánh lửa thiêu đốt chiếu rọi lên gương mặt đỏ bừng già nua của ông ta.

"Nên lên thôi".

Lâm Nhất cắn răng, hai chân dùng sức nhảy lên rồi hạ xuống trên đỉnh núi.

Lả tả!

Nhất thời, rất nhiều người đang nhắm mắt tu luyện mở trừng hai mắt ra nhìn về phía hắn.

"Lại có người mới đến".

"Nhìn trông trẻ thật, không biết là nhân tài kiệt xuất của quận nào..."

Có vài âm thanh thì thầm vang lên, đột nhiên có ngươi kinh hô một tiếng: "Trời ơi, hắn chỉ là Tiên Thiên tam khiếu!"

Tiếng kinh hô này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên đỉnh núi đều đổ dồn ánh mắt nhìn qua.

"Người trẻ tuổi bây giờ thật là không biết sợ chết".

"Tuổi còn nhỏ vậy lại dám đến đỉnh núi Thiên Hỏa này, thật là không biết sống chết..."

"Không có trưởng bối nào nói với hắn không đến Tiên Thiên ngũ khiếu thì đến đây ắt sẽ chết sao?"

Hàng loạt tiếng bàn tán không ngừng vang lên, ánh mắt tò mò lúc trước bọn họ nhìn Lâm Nhất hiện tại đã trở thành sự châm biếm trào phúng.

Lão giả Tiên Thiên thất khiếu đó quét mắt quan sát Lâm Nhất một lượt, trên mặt nhếch lên cười khẩy, rồi lại nhắm hai mắt lại.

Lâm Nhất bất đắc dĩ cười cười, không nói thêm gì. Quan sát bốn phía, chuẩn bị tìm cho mình một chỗ để dừng chân rồi tính tiếp.

"Tiểu huynh đệ, nếu không ngại thì ngồi chỗ ta đi".