Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2902: Không sợ bất kỳ Tam Tiểu Vương nào




Lâm Nhất xuống sân, không quan tâm những ánh mắt này.

Việc kiếm uy Thương Long gây chấn động không nằm ngoài dự đoán của Lâm Nhất, hắn cũng không sợ bại lộ nó. Bản thân nó chưa được hoàn hảo, cần rèn luyện thêm trong cuộc chiến, nói không chừng người ngoài có thể phát hiện một số sơ hở mà hắn không nhìn thấy.

Tiến bộ một bước giúp hắn bù đắp kiếm uy Thương Long, đạt được long kiếm hợp nhất, chính thức nắm giữ kiếm uy Thương Long bản hoàn chỉnh.

Không lâu sau, trọng tài tuyên bố tuyển thủ của trận đấu tiếp theo, Vũ Hạo Thiên đấu với Khương Tử Diệp!

Vũ Hạo Thiên là một yêu nghiệt chân chính, Quần Long thịnh yến đợt trước hắn ta mới mười sáu tuổi, theo lời đồn hắn ta chỉ dùng một nửa thực lực đã giành được ngôi vị quán quân.

Hắn ta đã đánh bại rất nhiều đối thủ mạnh như Triệu Vô Cực, Viêm Long Tử, Nam Cung Vãn Ngọc, Khương Tử Diệp, Tuyệt Trần, Tịch Phong và giành vị trí đầu bảng, từ đó nổi tiếng khắp Nam Vực, không ai không biết, không người không hay. Hắn ta chỉ dùng một năm để từ một con hắc mã trở thành vương giả.

Nếu xét về phong thái, hắn ta mười sáu tuổi của bốn năm trước thậm chí còn nổi bật hơn rất nhiều so với Lâm Nhất năm nay.

Bây giờ hắn ta chỉ mới hai mươi tuổi, tính ra thì vẫn nhỏ hơn rất nhiều tuyển thủ dự thi. Hắn ta là niềm tự hào và vinh quang của Tử Nguyệt Động Thiên, thực lực của hắn ta không có gì phải bàn cãi. Trong suy nghĩ của rất nhiều người, hắn ta tiếp tục giành vị trí quán quân năm nay là một điều chắc chắn hơn chín mươi phần trăm.

Dù có tân tú có thể đánh bại Tam Tiểu Vương, người có thể bị đánh bại cũng là Viêm Long Tử và Triệu Vô Cực, Vũ Hạo Thiên chắc chắn sẽ không thua.

Khương Tử Diệp thì không cần nhiều lời, nàng ta là Nam Hoa Thất Anh còn sót lại trong mười người đứng đầu, theo mọi người nàng ta là người có cơ hội khiêu chiến với Tam Tiểu Vương nhất.

Bản thân nàng ta đã đấu với Viêm Long Tử từ trước, trăm chiêu bất bại.

Nhưng người nàng ta đối mặt là Vũ Hạo Thiên, đối thủ khiến người ta gần như tuyệt vọng này. Có rất nhiều người muốn dao động vị trí của hắn ta, nhưng đến nay, ở cổ vực Nam Hoa Vũ Hạo Thiên chưa từng thua một lần nào, không ai có thể dao động vị trí của hắn ta.

Hắn ta như một ngọn núi sừng sững cao vạn trượng, chỉ có thể ngước nhìn, không thể leo lên.

Vèo!

Hai luồng sáng lướt nhanh qua, Khương Tử Diệp và Vũ Hạo Thiên lên sân cùng một lúc, tất cả ánh mắt lập tức tập trung vào đài Thăng Long.

Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả tiếng thở cũng bị cố tình giảm thấp, ngoài tiếng gió còn vang thì không còn tiếng động nào khác.

Vũ Hạo Thiên đã ra sân nhiều lần nhưng đến giờ vẫn chưa gặp được đối thủ nào có trọng lượng như Khương Tử Diệp. Rốt cuộc thực lực chân chính của hắn ta mạnh bao nhiêu, không chỉ khán giả muốn biết, các nhân tài kiệt xuất thuộc mười vị trí đầu cũng rất muốn biết.

Quan trọng hơn là mọi người hiểu Khương Tử Diệp, nàng ta có ý chí vươn lên, dám tranh đấu với thiên kiêu, không sợ bất kỳ Tam Tiểu Vương nào.

Mục tiêu của nàng ta cũng rất rõ ràng, đó là khiêu chiến Tam Tiểu Vương, giành vị trí quán quân!

“Ai thắng được ngươi, người đó sẽ là quán quân, thật bất ngờ người nhận được cơ hội khiêu chiến đầu tiên lại là ta”.

Khương Tử Diệp chậm rãi tích tụ khí thế, ý chí chiến đấu trong mắt nàng ta đang cháy hừng hực.