Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2914: "Tuyết Mạn Sơn Hà!"




Hắn đã hạ quyết tâm, muốn chân chính giao thủ với người này một trận thật hay, để xem kiếm uy Thương Long có thể đạt được bước tiến mới hay không.

Oành!

Đáy mắt Lâm Nhất đột nhiên vụt tinh quang, kiếm ý cuồn cuộn ở sau lưng hắn biến thành một con Thương Long chễm chệ, đồ sộ như một ngọn núi cao đến hàng trăm trượng, trong mắt còn hiện lên kiếm quang sáng chói.

Trông thì chẳng khác mấy dị tượng mà những người khác triển hóa, trên từng vẩy rồng có thể nhìn thấy ánh lôi quang khốc liệt.

Gió đang điên cuồng gào thét, lôi thì gầm lên giận dữ, đây chính là sức mạnh Phong Lôi của Thương Long.

Lúc thanh thế phong lôi đang bùng nổ, loáng thoáng có thể thấy được ở trung tâm Thương Long đang có một thanh kiếm sắc bén dựng đứng, nó cao gần trăm trượng, làm người khác kinh ngạc không thôi.

Thương Long bao quanh kiếm sắc, uy danh ngút trời nhưng người khác thì chỉ có thể nhìn thấy bóng kiếm mờ mờ.

Kiếm uy Thương Long được đẩy lên cực hạn, từng mũi nhọn mạnh mẽ vô song truyền ra, hư không kịch liệt rúng động, tạo thành từng gợn sóng vô tận.

Két! Két! Két!

Quyền mang còn chưa kịp lao đến gần Lâm Nhất liền bị kiếm uy nghiền thành bụi. Grào, từng quyền mang đánh tới đều vỡ tan tành, nhưng hư ảnh Thương Long hào hùng sau lưng Lâm Nhất vẫn không hề hấn gì, lại không ngừng tỏa ra uy áp kinh người.

Một cảnh tượng lạ thường đã làm người xem choáng váng khi nhìn thấy nó.

"Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy, kiếm ý có thể mạnh đến mức đó sao?"

"Đừng nói là hắn ta đã lĩnh ngộ được cảnh giới đỉnh phong Tiên Thiên rồi nhá, cảm giác kiếm uy này còn mạnh hơn rất nhiều kiếm ý Hàn Băng của Nam Cung Vãn Ngọc và kiếm ý Lôi Đình của Bạch Lê Hiên..."

"Kiếm ý Thương Long?"

Để kiếm ý hóa thành long ảnh thì rất nhiều yêu nghiệt đều có thể làm được, nhưng cứ bay quanh người không tan biến, giống như một con Thương Long cao đến hàng trăm trượng sống sờ sờ chiếm đóng sau lưng như Lâm Nhất, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cũng như nghe đến chuyện như thế này.

Keng! Keng! Keng!

Hai bóng người trên đài Thăng Long không ngừng quấn lấy nhau, lúc kiếm quang đang tung hoành ngang dọc, thì quyền mang liên tục bị chém không còn mảnh giáp.

Lâm Nhất phát uy kiếm uy Thương Long đến cực hạn, mạnh đến nỗi làm người khác muốn tức điên lên, Phương Hàn Lạc chỉ cần vừa cử động nhẹ thì kiếm quang liền vọt đến như một con rồng đang gào thét, đập tan hết tất cả sát chiêu trong tích tắc.

Kiếm quang lạnh lẽo khứa vào thân thể Tử Ngọc của hắn ta, xé ra từng vết thương dữ tợn.

Luyện thể này còn được mệnh danh là tuyến phòng ngự mạnh hơn cả chiến thể Thương Long, nhưng lại bị kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất dần dần cắn xé đến tan nát, cứ như một khối băng đang từ từ tan chảy.

"Tuyết Mạn Sơn Hà!"

Phương Hàn Lạc hét lớn, chân nguyên cuồn cuộn kích động, luyện thể Tử Ngọc toát ra ánh sáng chói mắt. Hắn ta thôi thúc luyện thể phát huy đến tột độ, dồn hết sức vung một quyền mang hung bạo về phía Lâm Vân.

Quyền mang này mang theo ý chí Hàn Băng mạnh đến khó tưởng, hàn quang lãnh lẽo quét đến, cuốn tuyết bay lên hóa thành một con thượng cổ hung thú với hàm răng sắc nhọn, vồ về phía Lâm Nhất hung hăng cắn nuốt.

"Bá Kiếm, Tinh Thần Đại Bạo!"