Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2971




Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được áp lực nặng nề trong Quần Long thịnh yến đợt này, ngay cả kiếm ý Bán Bộ Thông Linh dường như cũng không có ưu thế áp đảo như khi đấu với Triệu Vô Cực.

“Kiếm ý Bán Bộ Thông Linh cảnh giới cao nhất, kiếm uy Thương Long và Bá Kiếm hoá cảnh”.

Vũ Hạo Thiên lẩm bẩm, kiếm ý Bán Bộ Thông Linh này quả thật rất đáng sợ, hắn ta đã hiểu vì sao Triệu Vô Cực lại thua. Ngoài ra thì kiếm uy Thương Long của đối phương cũng rất mạnh, sau khi dung hợp với Bá Kiếm như đã hoàn toàn biến thành một loại kiếm pháp mới.

Đây là dấu hiệu tu luyện Bá Kiếm đến hoá cảnh, hắn đã có thể biến hoá cho bản thân sử dụng, không phải người trong tranh, hắn đã bước ra khỏi tranh.

“Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng sâu kiến chung quy vẫn chỉ là sâu kiến”.

Vũ Hạo Thiên suy nghĩ như điện, sắc mặt hờ hững, lạnh lùng nói: “Thứ cho ta nói thật, vừa rồi chỉ là thăm dò thôi, ta không muốn diễn kịch với ngươi, ta chỉ muốn giẫm chết ngươi thôi!”

“Có lẽ ngươi nghĩ nhiều rồi”.

Kiếm quang sâu trong mắt Lâm Nhất cuộn trào mãnh liệt, sắc bén vô song.

“Vậy à?”

Vũ Hạo Thiên khịt mũi, một khí tức đáng sợ bùng nổ trên người hắn ta, uy áp Thiên Phách thuần tuý phóng thẳng lên trời. Dưới sự thôi động của Thiên Địa Bá Khí Quyết, uy áp Thiên Phách này mạnh đến mức không gì sánh nổi, tất cả mọi người nhìn hắn ta đều cảm thấy run rẩy, không dám nhìn thẳng.

“Thiên Phách!”

“Không ngờ Vũ Hạo Thiên lại là cao thủ Thiên Phách, điên thật rồi, chưa tới hai mươi lăm tuổi đã bước vào cảnh giới Thiên Phách, quá yêu nghiệt!”

“Thảo nào hắn ta bảo sẽ nghiền chết Lâm Nhất, ngay cả ý muốn đấu với hắn ta cũng không có, thật đáng sợ”.

Trước có Thiên Địa Bá Khí Quyết, sau lại bộc phát uy áp thuộc về cảnh giới Thiên Phách, Vũ Hạo Thiên để lộ hai con át chủ bài liên tiếp khiến người ta như sắp điên mất. Thật đáng sợ, với thực lực này, đừng nói là áp đảo Lâm Nhất, dù là áp đảo tất cả yêu nghiệt trong Quần Long thịnh yến cũng dễ như trở bàn tay.

Trong tình huống thiên phú và tài nguyên ngang nhau, chênh lệch về cảnh giới là một chiếc hào rộng không thể vượt qua.

So với những yêu nghiệt khác trong Quần Long thịnh yến, Vũ Hạo Thiên chính là vương của họ, là vương giả đứng trong gió trên đỉnh núi nhìn xuống họ.

Đó là chênh lệch giữa trời và đất, không thể vượt qua, không thể chiến thắng!

Tất cả mọi người tuyệt vọng, ngay cả sắc mặt của các trọng tài Thánh Minh cũng trở nên cực kì khó coi. Quá khủng khiếp, trong Quần Long thịnh yến năm nay, những người khác so với Vũ Hạo Thiên thậm chí còn có vẻ không đủ tư cách làm đá kê chân cho hắn ta.

Thảo nào hắn ta dám kiêu ngạo như vậy, ngay cả trọng tài chính cũng không để vào mắt, quả thật hắn ta có tư cách này.

“Bây giờ ngươi đã biết tại sao ta lại nói ngươi chỉ là sâu kiến rồi phải không? Ở trước mặt ta, đến cả việc nói nhận thua ngươi cũng không thể làm được!”, khí thế toàn thân Vũ Hạo Thiên phun trào như thể không có tận cùng, liên tục đánh về phía đối thủ từng đợt như đại dương.

Lâm Nhất ngước mắt nhìn qua, sâu trong mắt có ánh sáng bừng lên, hắn lạnh lùng đáp: “Lâm mỗ đã bảo ngươi suy nghĩ nhiều rồi mà, thắng thua chưa có kết quả, ai là sâu kiến chưa thể nói trước được đâu!”