Ầm!
Kiếm thế của bọn họ họ tăng vọt, bích họa trước mặt cũng ầm ầm vỡ vụn, e là không xem được nữa rồi.
Mãi cho đến lúc này, Phương Hàn Lạc và Nam Cung Vãn Ngọc mới xoay người, khi nhìn thấy Lâm Nhất, bọn họ đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Chợt, cả hai lộ vẻ ngượng ngùng. . T𝑟ải 𝗻ghiệ𝘮 đọc 𝙩𝑟𝒖𝘆ệ𝗻 số 1 𝙩ại [ TR𝒖 𝖬TRU𝘠E𝗡.𝗩𝗡 ]
Bức bích họa này không phải do bọn họ phá hủy, với tâm tính của hai người này, bọn họ sẽ không ngại cùng Lâm Nhất tham ngộ, thật sự thì… tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Xin lỗi Lâm huynh, trên bích họa miêu tả một môn kiếm pháp cấp Địa đỉnh cao, còn có rất nhiều kiếm ý Thông Linh còn sót lại. Thế nhưng chúng ta không có ý định hủy bức bích họa này”, Phương Hàn Lạc giải thích, miễn cho đối phương hiểu lầm.
Lâm Nhất mỉm cười, vội khoát tay tỏ rõ bản thân không để tâm.
Sau khi trò chuyện đôi câu, Phương Hàn Lạc và Nam Cung Vãn Ngọc lộ vẻ hưng phấn, vội chạy đến những ngọn núi khác.
Lâm Nhất lộ vẻ mất mát, hiện tại hắn rất cần kiếm pháp, dù không thật sự phù hợp với mình nhưng tham ngộ võ học cấp bậc như thế cũng mang đến rất nhiều lợi ích.
“Coi bộ may mắn của ta đã dùng hết trong Quần Long Thịnh Yến rồi”, Lâm Nhất có hơi tự giễu.
Nguyệt Vi Vi mỉm cười không đáp, sau khi xác định Phương Hàn Lạc và Nam Cung Vãn Ngọc đã đi xa, nàng ta mới bước đến cạnh những mảnh vỡ bích họa kia.
Ngay khi Lâm Nhất cảm thấy nghi hoặc, không biết nàng ta định làm gì thì Nguyệt Vi Vi đột nhiên đánh ra một chưởng.
Ầm!
Đống mảnh vỡ trước mặt gần như bị nghiền thành bụi phấn, không đúng, vẫn còn một khối lóng lánh linh quang trông cực kỳ bắt mắt.
“Tìm thấy rồi!”, trên khuôn mặt yêu kiều của Nguyệt Vi Vi lóe lên tia mừng rỡ.
“Đây là cái gì?”
Lâm Nhất bước đến, tò mò hỏi.
Vụn băng phát ra hào quang hệt như một ngôi sao, lấp la lấp lánh, trong suốt và kỳ ảo, tỏa ra linh quang hùng hậu, ẩn chứa linh khí thiên địa thuộc tính băng cực kỳ nồng đậm.
Thoạt nhìn, dường như nó có sinh mệnh, sáng bóng như ngọc, gần như không có khuyết điểm, đẹp đến mức khiến người ta ngơ ngác.
XÍU...UU!!
Vụn băng to cỡ nắm tay trẻ con lóe lên hào quang, định nhân cơ hội chạy trốn.
Nguyệt Vi Vi cũng không kinh ngạc, nàng ta duỗi cánh tay trắng như tuyết ra, bắt lấy nó như bắt cá, giữ chặt vụn băng kia trong lòng bàn tay rồi nhìn Lâm Nhất, cười nói: “Đây là mảnh vỡ Tinh Ngọc Thần Băng, ở phương đại thế kia, nó còn quý hiếm hơn Diệu Quang Thần Thạch gấp bội phần, là thiên tài địa bảo cực phẩm thuộc tính hàn. Lâm ca ca có thể dùng nó để tu luyện kiếm quyết, nó hoàn toàn phù hợp với thuộc tính công pháp của huynh, coi như một phần tích lũy không tệ để thăng cấp lên Thiên Phách”.
“Nam Cung Vãn Ngọc và Phương Hàn Lạc bỏ qua chí bảo, coi như ta nhặt được của hời”.