Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2994




Lâm Nhất ngẫm nghĩ: “Võ học cấp Thiên khó kiếm vậy à?”

Nguyệt Vi Vi giải thích: “Trong đại thế, võ học cấp Thiên còn được gọi là võ học Tạo Hóa. Tạo hóa… Tạo hóa tức đạt được một hồi tạo hóa. Võ học Tạo Hóa cũng phân ra phổ thông và cao cấp. Bình thường có ba cấp: Thượng, Trung, Hạ, võ học Tạo Hóa cao cấp thì phân ra cấp Bá Giả, cấp Vương Giả, cấp Đế Giả. Dù ở thế giới của ta, muốn có được một môn võ học Tạo Hóa phổ thông đỉnh cao cũng là chuyện không hề dễ dàng. Còn về võ học Tạo Hóa cao cấp thì không cần phải nhiều lời”.

Đạt được chính là một hồi tạo hóa!

Lâm Nhất thầm khiếp sợ, đây lần lần đầu tiên hắn nghe nói đến việc này. Nếu là thế, không biết Tử Diên Kiếm quyết được tính là võ học Tạo Hóa cấp bậc gì?

Dường như đọc được suy nghĩ của Lâm Nhất, Nguyệt Vi Vi cười nói: “Kiếm quyết mà Lâm ca ca tu luyện có thể xem như võ học Tạo Hóa cao cấp, tuy nhiên, chắc chắn nó không phải hoàn chỉnh. Nếu không với cảnh giới của huynh bây giờ thì chắc chắn không tu luyện được. Nói chính xác hơn thì đó là võ học Tạo Hóa hạ phẩm”.

Tử Diên Kiếm Quyết không phải hoàn chỉnh ư?

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, cũng có thể như vậy, Tử Diên Kiếm Thánh từng ám chỉ rằng, chỉ khi luyện hóa được hộp đựng kiếm mà hắn mang sau lưng thì mới xem như chính thức đạt được truyền thừa võ học từ Tử Diên Kiếm Thánh, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.

“Với mắt nhìn của cô, Trần Quang kiếm pháp có cấp bậc gì?”, Lâm Nhất hỏi.

“Môn võ học này rất đặc biệt, thoạt nhìn thì thấy bình thường, nhưng ý cảnh trong đó lại cực kỳ đáng sợ. Ở trong tay Lâm ca ca, nó có thể sánh với võ học Tạo Hóa hạ phẩm hoàn chỉnh, nhưng vào tay người khác lại khó nói, e rằng còn không bằng Bá Kiếm”.

Nguyệt Vi Vi sờ cằm, sau khi cân nhắc ngôn từ một phen, mới mở miệng nói.

Có thể thấy được Trần Quang kiếm pháp đã khiến nàng ta cảm thấy rối rắm, thậm chí có một vài điểm nhìn không thấu.

“Tương đương với võ học Tạo Hóa hạ phẩm”.

Lâm Nhất có hơi thất vọng, đây chính là kiếm pháp mạnh nhất của hắn đấy, vậy mà chỉ là võ học Tạo Hóa hạ phẩm mà thôi.

Nguyệt Vi Vi cười nói: “Hì hì, Lâm ca ca đừng xem nhẹ võ học Tạo Hóa hạ phẩm. Dù nó chỉ thuộc hàng phổ thông thì miễn là hoản chỉnh, đó chính là một hồi tạo hóa lớn lao”.

Lời nàng ta nửa thật nửa giả khiến Lâm Nhất khó bề phân biệt.

Ít nhất thì hắn biết được một điều, trong tay đối phương nắm giữ không ít kiếm pháp, dù kém cỏi nhất cũng đủ để sánh ngang Bá Kiếm.

“Đó là gì?”

Nhưng đúng lúc này, nhân tài kiệt xuất trên tất cả các đỉnh núi đều biến sắc nhìn về phía trước.

Ầm!

Đằng kia, tại thung lũng trên ngọn núi cao nhất, có một lá cờ xuyên thủng tầng mây, từ từ rơi xuống. Mấy trăm mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch vờn quanh bốn phía lá cờ, rậm rạp, chằng chịt như những ngôi sao tô điểm hư không, trong quá trình xoay tròn, vô số dị tượng phong, hỏa, vũ, lôi xuất hiện.

Ánh mắt Nguyệt Vi Vi xẹt qua tia khác thường, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Đây là một món đạo khí tuyệt phẩm, nhưng đã bị nghiền nát rồi. Có lẽ thời điểm đỉnh cao nó đã đánh dấu hơn mười mấy khối Diệu Quang Thần Thạch nguyên vẹn, phụ trợ Thần Văn luyện thành đại trận. Tuy nhiên, hiện tại trận pháp rối loạn, thần thức vỡ vụn, đạo vận nhanh chóng xói mòn”.