Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2997: Hay là cứ thử xem sao"




Long Đằng Cửu Thiên!

Mắt Lâm Nhất lóe sáng, ở giữa hư không, hắn liền đạp chín bước, xâm nhập vào đó với tốc độ tia chớp.

"Cơ hội!"

Hai mắt Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực tỏa sáng, lập tức thi triển thân pháp, muốn nhân cơ hội vọt vào.

Ầm!

Nhưng gần như chỉ trong khoảnh khắc, khe hở kia đã khép lại, khiến hai người họ bị hãm trong “vũng bùn”, động tác liền trở nên cứng ngắc, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ngước mắt nhìn lên, giữa vô số dị tượng tại khu vực trung tâm, thoáng thấy một cái bóng mờ ảo.

Không cần phải nói, đó đương nhiên là Lâm Nhất!

"Đáng chết", hai người mắng một tiếng, vội lui ra ngoài.

Vừa đứng vững, Triệu Vô Cực liền chấn vỡ những đốm lửa còn sót lại trên người, hai mắt hắn ta không ngừng lóe lên.

“Không cần cố tranh giành với hắn, ta chỉ cần khiến ý chí Lôi Đình đạt đến cảnh giới sánh ngang với kiếm ý Thông Linh thì không còn phải e ngại hắn nữa. Mảnh vỡ Thần Thạch ở khu vực biên giới đã đủ để ta dùng”.

Sau khi hạ quyết tâm, Triệu Vô Cực liếc nhìn Lâm Nhất đang ở khu vực trung tâm một cái, sau đó không để ý đến nữa.

Vũ Hạo Thiên sầm mặt, không biết đang nghĩ gì.

Ở khu vực trung tâm, Lâm Nhất nhìn vô số mảnh vỡ Diệu Quang Thần Thạch trước mắt, hắn dùng kiếm ý Thông Linh hộ thể, thúc giục Thương Long Cửu Biến.

Ầm ầm!

Ánh sáng long văn Tử Điện cuồn cuộn vọt ra khỏi cơ thể, sức mạnh Phong Lôi liền bùng nổ. Những dòng long văn dữ tợn giống như sợi dây thừng không ngừng cuốn lấy từng viên Diệu Quang Thần Thạch, nháy mắt đã thu về hàng trăm viên.

"Vậy đủ rồi".

Lâm Nhất khẽ xoa càm, long văn Tử Điện nhanh chóng đã lui về.

Hắn vung tay ra thu những viên vụn kia bỏ vào trong túi, rồi lại nhìn qua cờ phướn kia.

Trên cột cờ có một cái phướn dài khoảng ba trượng, thần văn màu vàng được in trên đó không ngừng rơi xuống như bụi, vô số đạo vận tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong không khí.

Lâm Nhất đang ngẫm nghĩ, vật này còn hơn hẳn cả bảo khí.

Rồi hắn chợt nghĩ ra gì đó, Lâm Nhất thu kiếm về vỏ rồi bỏ lại vào hộp kiếm, sau đó liền vỗ nhẹ một cái lên túi đựng đồ.

Ầm!

Ngọn lửa và điện quang hòa lẫn vào nhau biến thành lôi hỏa màu tím, trong tay Lâm Nhất lập tức xuất hiện một cái roi nặng trịch, roi Tử Diễm Lôi Hoàng.

Thứ này cũng đã từng là một đạo binh làm dấy nên tinh phong huyết vũ ở Nam Vực, nhưng sau đó đã chết theo Lôi Vân Tử. Nó cũng đã bị phong ấn, đến bây giờ vẫn thế, uy lực chỉ có thể phát huy đến bảo binh siêu phẩm mà thôi.

"Những thứ bụi màu vàng kia chắc là đạo vận mà Vi Vi nói đến, hay là cứ thử xem sao".

Vốn dĩ Lâm Nhất đã sắp rời đi nhưng đột nhiên lại bật lên ý nghĩ khác, hắn định để cho roi Tử Diễm Lôi Hoàng chiếm đoạt hết loại bụi màu vàng này, xem xem có thể phá giải phong ấn trong đó không.

Roi Tử Diễm Lôi Hoàng có ba mươi sáu khớp, dưới sự thao túng của Lâm Nhất, roi da không ngừng leng keng ngọa nguậy. Tử Diễm trên thân roi ồ ạt tuôn ra, trông rất giống một con Long Mãng dữ tợn, không ngừng uốn lượn ở trung tâm.