Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3049: Chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng




Điều thú vị là Lâm Nhất còn nghe được một số tin đồn về mình, họ nói rằng Nam Vực xuất hiện một quái vật nắm giữ kiếm ý Thông Linh.

Trước đây Nam Vực không có gì nổi bật, nhưng việc Lâm Nhất nắm giữ kiếm ý Thông Linh lại dấy nên sóng gió cực lớn. Thậm chí có rất nhiều người không tin, ngay cả thiên tài kiếm đạo của Huyền Vực còn chưa nắm giữ được kiếm ý Thông Linh, Nam Vực xếp hạng cuối sao có thể xuất hiện một yêu nghiệt như thế?

Lâm Nhất cười một tiếng, chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng.

Trên con đường thông thiên cả Huyền Hoàng Giới đều chẳng là gì cả, đến nay còn phân chia Nam Vực Bắc Vực gì chứ, hiểu biết của võ giả ngoại vực cũng chỉ có thế thôi.

Hai ngày sau, Thanh Đồ trưởng lão xuất hiện, ông ấy triệu tập nhóm Lâm Nhất đi về phía núi Huyền Hoàng.

Sự hùng vĩ của núi Huyền Hoàng không cần miêu tả quá nhiều, nó là ngọn núi đặc biệt nhất mà Lâm Nhất từng gặp trong đời. Cả ngọn núi có hai luồng khí Huyền Hoàng lượn lờ.

Chúng như hai con giao long quấn lấy nhau, thân hình khổng lồ của chúng dần biến mất dưới lòng đất, dường như lan rộng ra khắp cả Huyền Hoàng Giới.

Địa điểm tuyển chọn lần này ở sâu trong núi Huyền Hoàng, Thánh Minh canh gác cực kì nghiêm ngặt.

Khi nhóm người Nam Vực đến, ở đó đã tập trung một số nhân tài kiệt xuất ngoại vực, Thanh Đồ trưởng lão bình tĩnh dẫn mấy người đi tới hàng ghế của cổ vực Nam Hoa.

Nhóm Lâm Nhất vô cùng tò mò, nhìn tới nhìn lui quan sát cảnh vật xung quanh.

Ở trung tâm bục phẳng này có một trận truyền tống được vẽ từ Linh văn, tám điểm nút trận pháp phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Sau khi cuộc tuyển chọn bắt đầu, các ngươi đều sẽ bước lên trận truyền tống này để vào trong bí cảnh, bí cảnh tương tự với mê cung. Có khảo hạch và cũng sẽ có cạnh tranh, khảo hạch thất bại sẽ bị truyền tống ra ngoài, bị người khác đánh chết cũng sẽ bị truyền tống ra... Có nhìn thấy tám tia sáng trong trận pháp đó không, người cuối cùng thu thập được tám tia sáng này sẽ giành được suất cuối cùng”.

Thanh Đồ trưởng lão chỉ vào trận pháp thần bí và giải thích cho mọi người, quy tắc rất đơn giản.

Lâm Nhất đã hiểu, đưa mắt nhìn về phía các nhân tài kiệt xuất ngoại vực khác, khí tức của họ đều rất đáng sợ. Họ không cố tình thăng cấp lên Thiên Phách mà dừng ở giai đoạn Bán Bộ Thiên Phách để điên cuồng tích luỹ cơ sở, một số người có cơ sở quá dư thừa phát ra ánh sáng, làn sóng ánh sáng dao động quanh người họ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cao thủ rất nhiều, quả thật Nam Vực còn thua kém, nhưng người thực sự có thể lọt vào mắt xanh của Lâm Nhất vẫn chưa xuất hiện.

Có lẽ là do họ ẩn nấp quá kĩ nên không bị hắn phát hiện.

“Lâm ca ca, nhìn bên kia kìa”.

Nguyệt Vi Vi đứng bên cạnh Lâm Nhất, chỉ về phía trước bảo, hướng đó có vài tiếng xé gió vang lên từ giữa khu rừng âm u.

Một lát sau họ đã tới gần.

Lâm Nhất nhìn qua, lập tức cảm nhận được rất nhiều khí tức làm cho hắn nghiêm túc, đặc biệt là ông lão áo xám dẫn đầu.

Có lẽ ông ta cũng là người của Thánh Minh như Thanh Đồ trưởng lão, nhưng ông ta mang lại cho Lâm Nhất cảm giác mạnh hơn nhiều. Hắn tập trung kiếm ý vào đôi mắt, mơ hồ thấy được bốn vùng khí hải trong cơ thể đối phương.

Mỗi vùng khí hải đều mênh mông không thể tả, cứ mỗi bước đi khí hải sẽ gợn sóng như thể có một sức mạnh như dời núi lấp biển đánh tới, mang lại áp lực cực lớn cho người khác.