Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 307: Giao thủ




“Các đệ tử của Huyết Vân Môn nghe lệnh, lập tức lùng bắt Lâm Nhất, gi3t chết không luận tội!”

Người đàn ông có khuôn mặt gầy gò của Huyết Vân Môn đột nhiên cất lời, khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó hiểu.

Hai người ở bên cạnh nhìn theo tầm mắt của hắn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lâm Nhất!

Thiếu niên tháo mũ trùm người xuống đứng trong đám người kia có khuôn mặt giống với khuôn mặt trong lệnh truy nã của Huyết Vân Môn như đúc.

Chính là Lâm Nhất đã đánh chết Diêm Thiên Thụy kia.

Vô số đệ tử của Huyết Vân Môn lập tức chạy tới.

“Lâm Nhất?”



Nghe thấy lời nói của người đàn ông gầy gò, mọi người xung quanh đều giật mình, ai cũng ngạc nhiên.

Gần đây cái tên Lâm Nhất lại đang lan truyền khắp quận Thanh Dương.

Lúc trước hắn bị Huyết sắc truy sát lệnh truy nã, còn khiến nhà họ Khổng ở Tử Viêm thành bị tàn sát, câu chuyện của hắn đã truyền khắp nơi từ lâu rồi.

Nhưng sau đó, đột nhiên có tin tức truyền tới bảo hắn đã chết ở núi Thiên Hỏa.

Vào lúc mọi người cảm thấy vô cùng đáng tiếc thì mấy ngày gần đây lại có tin tức càng nóng hơn truyền tới, Lâm Nhất chẳng những không chết mà còn có được kỳ ngộ, luyện hóa dung nham chi tâm bát phẩm, đồng thời còn cướp đi Long Vân quả của Mai Tử Họa.

Khiến Mai Tử Họa mất hết mặt mũi.



Thoáng chốc đã đắc tội hai tông môn cấp bá chủ trong quận Thanh Dương.

“Thật sự là Lâm Nhất sao?”

“Đúng thật là hắn, ta nhìn thấy rồi, không ngờ hắn lại một thân một mình đi tới đây”.

“Nhưng lần này hắn bị Huyết Đồ theo dõi, có thể sẽ có chút phiền phức…”

“Trong quận Thanh Dương, Mai Tử Họa, Minh Diệp và Huyết Đồ có thể nói là ba người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, không phân cao thấp. Nhưng người có thủ đoạn đáng sợ nhất, khiến người ta kiêng dè nhất chính là Huyết Đồ!”

Tiếng bàn tán thay nhau vang lên, vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất.

“Muốn đi à?”

Vèo!

Huyết Đồ hừ lạnh một tiếng, bay lên trời. Một khí thế đáng sợ điên cuồng bay đến theo bóng dáng của hắn ta.

Thấy Huyết Đồ đánh tới, võ giả xung quanh vội vàng né tránh, không dám chen vào.

Xung quanh Lâm Nhất lập tức xuất hiện một khoảng trống lớn, đám người khi nãy còn chen chúc thoáng chốc tản ra.

Nếu khi nãy trống trải được một chút, hắn cũng không đến mức không tìm ra người kia.

Lâm Nhất thầm thấy đáng tiếc, với thiếu nữ áo đỏ kia, hắn vừa thấy tò mò vừa thấy biết ơn.

Lần gặp tình cờ này khiến hắn kích động như thế là vì hắn vốn cho rằng đời này sẽ không gặp lại đối phương nữa.

Dẫu sao hôm đó cô gái kia đến đi vội vàng, hoàn toàn không để lại chút dấu vết.

Còn lời cảm ơn thì không cần phải nói.

Ngày đó nếu không nhờ Tiêu Âm giúp đỡ, có lẽ đến bây giờ hắn vẫn không đi tới một bước kia.

Võ hồn không thể sinh ra kiếm quang phối hợp sẽ tạo thành ảnh hưởng chí mạng với lòng tin võ đạo của hắn.

Nhưng trước mắt không có thời gian để hắn nghĩ nhiều, người đàn ông gầy gò được gọi là Huyết Đồ kia đã giết tới rồi.

Hắn ta vừa nâng tay, huyết quang nồng đậm xuất hiện, đây chính là võ kỹ Tiên Thiên rất hay thấy của Huyết Vân Môn, Huyết Vân Thủ.

Nhưng vào tay Huyết Đồ, Huyết Vân Thủ này lại trở nên không hề tầm thường, huyết quang di chuyển, ngưng tụ thành một bàn tay máu đáng sợ.

Bàn tay máu đáng sợ kia có năm ngón tay gầy trơ xương, trông sống động y như thật.

Trong nháy mắt, bàn tay máu khổng lồ kia che khuất cả người Lâm Nhất.

Huyết Đồ đang đứng trên không trung cười khẩy, đột nhiên siết chặt tay phải.

Bàn tay máu như cảm nhận được, năm ngón tay cũng nhanh chóng khép lại.

Rơi vào tình cảnh nguy hiểm nhưng Lâm Nhất không hề hoảng loạn, khí thế lặng lẽ tỏa ra từ trên người.

Khi ngón tay sắp hoàn toàn khép lại, hắn đột nhiên ra tay.

Luồng khí xoáy màu vàng chói mắt trong người không ngừng xoay chuyển, từng luồng linh nguyên Thuần Dương đang cô đọng không ngừng tập trung vào lòng bàn tay.

Năm ngón tay siết chặt thành quyền, Lâm Nhất đánh ra một quyền.

Ầm!

Quyền mang kéo theo sức lực hùng hậu mạnh mẽ đột nhiên nổ tung, lập tức làm cho huyết quang kia nổ tung theo.

Huyết quang tan đi, Lâm Nhất lại xuất hiện một lần nữa, trên người hắn bộc phát khí thế đáng sợ, tựa như ánh mặt trời vừa lên, phát ra ánh sáng nóng bỏng và rực rỡ.

Gió lớn nổi lên thổi bay tà áo của hắn, trên khuôn mặt của thiếu niên xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.

Trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào, nét mặt vô cùng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Bịch bịch bịch!

Đệ tử của Huyết Vân Môn chen ra từ trong đám người.

Sau khi đáp đất, Huyết Đồ vung tay lên: “Bao vây lấy hắn là được, ta sẽ đích thân đối phó”.

“Ta vẫn luôn tò mò không biết rốt cuộc ngươi là một người thế nào, chỉ là Tiên Thiên lưỡng khiếu đã khiến tông môn phát ra Huyết sắc truy sát lệnh. Mới mấy tháng ngắn ngủi, nghe nói ngay cả Mai Tử Họa cũng chịu thiệt thòi không ít dưới tay ngươi”.

Giọng nói của Huyết Đồ rất khàn, khiến người ta nghe thấy khó chịu.

Lời nói bình thản, nhưng ánh mắt của hắn ta khi nhìn Lâm Nhất tựa như yêu thú nhìn chằm chằm con mồi, chứa đựng sự hưng phấn và tham lam.

“Ngươi ra tay thử là biết thôi?”

Lâm Nhất cười hờ hững, giữa chân mày lộ vẻ sắc bén lạnh lùng. Dù người trước mắt mạnh thật, nhưng thật sự ra tay, hắn vẫn không hề thấy sợ.

Thái độ đó khiến người xung quanh đều ngạc nhiên, không ngờ Lâm Nhất lại có khí thế sắc bén như vậy.

Đối mặt với Huyết Đồ có thủ đoạn đáng sợ, đã sớm thành danh ở quận Thanh Dương mà lại không chút lùi bước.

Oanh!

Khí thế lặng lẽ lan ra trên người hai người, một người chí cương chí dương, tựa như ánh sáng mặt trời vừa mọc, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc.

Một người vô cùng lạnh lùng, phát ra huyết quang nồng đậm, hàn ý đáng sợ như băng sương màu máu.

Không chỉ mâu thuẫn về lời nói, mà cả khí thế của hai người cũng ở hai thái cực khác nhau.

Hai khí thế đáng sợ không ngừng tranh đấu trong vô hình, trong bầu không khí ngưng đọng, hai người lại không phân cao thấp.

Ánh mắt mọi người sáng lên, không khỏi cảm thấy chờ mong.

“Xem ra cũng có chút thực lực đấy!”

Huyết Đồ cười khẩy, người lóe lên như một luồng huyết quang, kề sát mặt đất lao về phía Lâm Nhất.