Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3084




Nguyệt Vi Vi bước tới nhìn thấy ngựa Huyết Long lớn bằng bàn tay, cười khẽ bảo.

“Mèo?”

Lâm Nhất suy tư, nhìn kĩ lại, đúng là ngựa Huyết Long lúc này khá giống với một con mèo mập.

“Huynh có nghe nói về trận chiến định mệnh bao giờ chưa?”

Nguyệt Vi Vi chậm rãi ngồi xuống, hơi lười biếng hỏi.

Tất nhiên là Lâm Nhất không biết, sau khi đối phương giải thích xong, hắn ngạc nhiên.

Thú vị, dường như có cảm giác của định mệnh.

Thanh Tiêu Kiếm Quyết của hắn là do Kiếm Vô Nhai rảnh rỗi sáng tạo, hai vị tiền bối Kiếm Vô Nhai và Kiếm Vô Danh này có tên rất giống nhau, có lẽ đều có liên quan đến Kiếm Tông.

“Huynh đã giết Chung Huyền và Diêm Ma, nhưng có lẽ định mệnh này vẫn chưa kết thúc”, vẻ nặng nề hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Vi Vi.

Lâm Nhất hơi suy tư, sau đó nhanh chóng trả lời: “Vũ Hạo Thiên!”

Kiếm Tông diệt vong là do Tử Nguyệt Động Thiên liên minh với Tây Sơn Vực và Đông La Vực gây ra. Định mệnh của Tây Sơn Vực và Đông La Vực đều đã bị hắn chém, nhưng Vũ Hạo Thiên còn sống, hơn nữa hắn ta còn là chính chủ.

Nguyệt Vi Vi nhỏ giọng: “Những ân oán liên quan đến định mệnh và nhân quả đều khá rắc rối, nếu không thể loại trừ thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến huynh. Con đường thông thiên, giữa huynh và hắn ta chỉ có một người có thể sống sót ra ngoài, ta đoán hắn ta đã phát hiện gì đó”.

Lâm Nhất buồn rầu, chưa diệt trừ người này, hắn luôn cảm thấy lưng mình như dính gai.

“Nhưng dù con đường thông thiên có nhiều rắc rối, nơi đó không thể so sánh với Huyền Hoàng, có thiên tài của chư thiên vạn giới tập trung. Có lẽ Diêm Ma người mà hôm nay huynh đối phó chưa thể đứng trong đội ngũ của họ, chênh lệch giữa các giới vực với nhau quá lớn”.

Nguyệt Vi Vi tiếp tục nói: “Theo ta được biết, trong các giới vực thuộc chư thiên vạn giới, Huyền Hoàng Giới chỉ có thể xếp vào hạng trung xuống. Cuộc tranh tài vạn giới này rất tàn khốc, nơi đó không có bất kỳ quy tắc nào cả, một khi có truyền thừa và kỳ ngộ xuất hiện thì chỉ có mạnh thắng yếu thua”.

Nhìn Nguyệt Vi Vi nghiêm túc giải thích, Lâm Nhất khẽ gật đầu, hắn chưa bao giờ khinh thường cuộc tranh tài vạn giới này.

Hắn cũng không cảm thấy mình là người vô địch trong cùng thế hệ ở Huyền Hoàng Giới nên sẽ không sợ gì khi ở con đường thông thiên kia, chắc chắn chư thiên vạn giới sẽ không thiếu yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất.

Có lẽ thiên phú và ngộ tính của hắn không thua kém bất kỳ ai, nhưng nếu bản thân giới vực không đủ mạnh thì cần phải tạm thời tránh mũi nhọn. Chỉ cần chủ quan một chút, bất cẩn một chút sẽ trở thành bàn đạp của người khác, kết cục sẽ rất thê thảm.

Có lẽ những sóng gió mà hắn đã trải qua ở Huyền Hoàng Giới trong mấy năm nay hoàn toàn không có tư cách so sánh với cuộc tranh tài vạn giới trong con đường thông thiên.

“Hì hì, Lâm ca ca, hình như Vi Vi làm huynh sợ rồi nhỉ?”

Thấy sắc mặt Lâm Nhất càng thêm nặng nề, Nguyệt Vi Vi tít mắt cười hì hì: “Tuy cuộc tranh tài vạn giới có vô vàn nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều kỳ ngộ, những ai may mắn đều có thể một bước lên trời, được tông môn siêu cấp chú ý và nhận làm đệ tử nội môn, thậm chí là đệ tử nòng cốt!”

Đây là một cơ hội không tồi, chưa kể đến làm đệ tử nòng cốt, chỉ cần là đệ tử thuộc tông môn hàng đầu cũng đủ để anh tài ở hạ giới cuồng nhiệt theo đuổi rồi.

Dù cho sau này đám người Nam Cung Vãn Ngọc và Phương Hàn Lạc có được cơ hội đến đại thế bên kia, thì vẫn không thể nào bước chân được vào ngưỡng cửa của những tông môn hàng đầu.