Táng Hoa?
Kiếm gỗ trở nên nặng nề hơn và sinh ra linh tính đã đủ kỳ quái, bây giờ, những chữ trước kia được khắc mơ hồ trên thân kiếm cũng bắt đầu hiện rõ.
Lâm Nhất cầm kiếm gỗ trong tay, ngắm nhìn thân kiếm hệt như nước mắt ngày thu, khuôn mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Đầu tiên là trở nên nặng hơn, lúc trước, thanh kiếm gỗ này tuy cũng khá nặng nhưng chỉ độ khoảng mười cân.
Nhưng bây giờ cầm nó trong tay, nếu như không có nội kình phụ trợ thì e là muốn vung nó lên cũng phải phí sức một phen.
Tiếp theo là linh tính, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể đoán được đây không phải vật phàm.
Lâm Nhất giật một sợi tóc thả xuống, sợi tóc bồng bềnh trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống lưỡi kiếm và cứ thế bị cắt làm hai đoạn.
Vô cùng sắc bén!
Ánh mắt Lâm Nhất lộ vẻ kinh ngạc, trước đó, thanh kiếm gỗ này vốn khó có thể trở thành một món vũ khí lợi hại, vậy mà giờ đây nó đã có những thay đổi rõ rệt.
Nguyên chủ vẫn luôn tiếp xúc với kiếm, hắn biết rất rõ, Táng Hoa được giấu kín trong thanh kiếm gỗ này không hề thua kém huyền khí của đệ tử nội môn.
Rốt cuộc đã phát sinh thay đổi ở đâu?
Lâm Nhất rất muốn biết đáp án, ngay từ ngày đầu tiên nhận được thanh kiếm này, hắn đã biết rõ nó có lai lịch bất phàm.
Hễ là cỏ cây có thể thành kiếm thì đều là danh kiếm, chỉ có điều trải qua một khoảng thời gian dài, linh tính mất đi, gốc rễ cũng không còn khiến cho danh kiếm biến thành vật phàm.
Nếu biết được đáp án, cũng có nghĩa là sẽ tìm được phương pháp bảo dưỡng để có thể khôi phục vinh quang ngày xưa của thanh kiếm này.
“Sao ta cứ cảm giác có gì đó không đúng?”
Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, vẻ mặt có hơi hoang mang, hắn khẽ cau mày.
Hương hoa!
Lông mày giãn ra, Lâm Nhất khẽ ngửi vài cái thì phát hiện không cách nào ngửi được hương hoa ở đây.
Trong Bách Hoa cốc trăm hoa đua nở, ở bất kỳ đâu cũng có thể ngửi thấy hương hoa.
Chẳng lẽ muốn bảo dưỡng thanh kiếm này cần phải dùng đến hương hoa?
Lâm Nhất có cảm giác dường như mình đã tìm được điểm mấu chốt của vấn đề.
Ngay khi hắn còn đang suy tư, kiếm quang thần bí trong cơ thể hắn bất giác lóe lên rồi lập tức biến mất.
Bên tai Lâm Nhất vang lên một giọng nói, cùng với đó, một dòng chữ cổ từ trong thân kiếm bay ra, lóe lên ánh huỳnh quang.
“Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa. Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu”.
Xoẹt!
Khi Lâm Nhất còn đang mải mê nhìn, dòng chữ cổ này chợt hóa thành một làn gió thoang thoảng hương thơm, trăm hoa trên mặt đất cũng theo đó mà lay động. Dường như bọn chúng lại lần nữa được tái sinh, muôn màu muôn vẻ, hương hoa cũng càng thêm nồng đậm.
“Việc này…”
Lâm Nhất há hốc mồm kinh ngạc, mãi một lúc lâu sau, hắn mới trầm ngâm nói: “Lai lịch của thanh kiếm này có lẽ còn đáng sợ hơn ta nghĩ!”
Lần nữa cầm thanh kiếm lên, lúc này, hắn có cảm giác dường như có một mối dây liên kết với cổ tay mình và kiếm.
Sự xa cách lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
“Có thanh kiếm này, ta muốn một lần nữa giết Huyết Diễm Xà ắt hẳn… dễ như trở bàn tay!”
Lúc trước, hắn bị buộc phải ném kiếm đi là vì không cách nào đâm thủng vảy của Huyết Diễm Xà, còn bây giờ đã có Táng Hoa, Lâm Nhất vô cùng tự tin.
Táng Hoa kiếm trong tay có thể sánh với huyền khí của đệ tử nội môn, có nó thực lực của hắn có thể tăng lên hơn một nửa.
Nửa khắc sau.
Lâm Nhất ung dung xuất hiện tại chỗ của Huyết Bách Hợp một lần nữa.
Trong núi đá cực lớn thoáng ẩn hiện thân hình đồ sộ của Huyết Diễm Xà.
Huyết Diễm Xà nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt nó lóe lên tia giễu cợt. Lại là tên này, vừa nãy, hắn bị nó truy đuổi phải chạy trốn một cách thảm hại, vậy mà giờ còn có gan mò đến nộp mạng.
Lưỡi rắn thè ra, tràn đầy khiêu khích.
Lâm Nhất sửng sốt, không ngờ là con yêu thú này lại có linh trí như thế.
Cũng tốt, nó khinh địch như vậy sẽ giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió.
Thân hình Lâm Nhất linh hoạt như thỏ, hắn từ mặt đất nhảy vọt lên, tựa như bọt nước bắn lên từ mặt nước, Lưu Phong kiếm pháp như dòng suối tuôn trào được thi triển, tạo thành một sự kết hợp hoàn mỹ với trăm hoa trong cốc cùng làn gió mát đang vờn quanh.
Khoảnh khắc bóng người giao thoa, nhoáng một cái, hắn đã biến mất trước mắt Huyết Diễm Xà.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lưỡi kiếm rơi xuống để lại vô số vết chém đáng sợ trên thân rắn, khiến nó da tróc thịt bong, máu tươi văng tung tóe.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên từng hồi, mới đây thôi, Huyết Diễm Xà còn nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt giễu cợt, vậy mà hiện tại, nó đã nằm lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu rên.
Đau đớn khó có thể hình dung đã kích phát tiềm lực kinh người của Huyết Diễm Xà, sát khí trên người nó bùng nổ, nó mở cái miệng to như bồn máu vọt thẳng về phía Lâm Nhất vừa rơi xuống đất với tốc độ tia chớp.
“Đến đúng lúc lắm!”
Lâm Nhất sầm mặt, một chiêu này của Huyết Diễm Xà mang theo khí thế kinh thiên động địa, nếu như bị nó đánh trúng, chắc chắn hắn sẽ chết.
Tuy nhiên, đồng thời nó cũng để lộ chỗ hiểm của mình.
Tụ Kiếm Thành Phong!
Một trong ba sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp được Lâm Nhất thi triển một cách thuần thực.
Lòng bàn tay chống lên chuôi kiếm, mũi kiếm hướng xuống đất, dưới bàn tay của Lâm Nhất, Táng Hoa kiếm điên cuồng xoay tròn.
Cùng với đó, nội kình hùng hậu do Thuần Dương Công ngưng tụ trong cơ thể không ngừng tuôn trào vào thân kiếm.
Trước khi Huyết Diễm Xà kịp lao đến, Lâm Nhất thình lình nhấc Táng Hoa kiếm đang xoay tròn lên.
Víu!