Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3112






Năm ngón Lâm Nhất siết chặt, 108 sợi long văn Tử Điện bị hắn túm trong tay, khoảnh khoắc quyền vung ra, trong khi long văn Tử Điện bị xé toạc, khoảng không phía sau lưng hắn, thân Thương Long dài trăm trượng cứ thế bị lôi ra.

Ầm!

Quyền mang nện vào ngực đối phương hệt như một vòi nước bắn ra lôi quang khủng bố, cứ thế cứng rắn va vào.

Phụt!

Cơ thể Đường Nham như bị đạn pháo hất văng ra ngoài, xương sườn đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, hắn ta đau đến mức mặt vặn vẹo, tái nhợt.

“Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!”

Nhưng suy cho cùng, tên này vẫn là một kẻ ngoan độc, hắn ta cắn răng chịu đựng, đạp mạnh giữa hư không, Hỏa Vân Phần Thiên Thủ khiến người người sợ vỡ mật được thi triển.

Trong lòng bàn tay hắn ta xuất hiện hai dấu ấn lửa cổ xưa, chúng đang không ngừng xoay tròn, trong lúc đó, bàn tay hắn ta trở nên đỏ thẫm, ngọn lửa vô biên bùng lên. Một chưởng này đánh xuống, những nơi mà nó đi quang, dường như ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt không còn gì.

“Chết!”

Đường Nham cười một tiếng dữ tợn, hung hăng ấn tới.

Có điều, ngay lúc này, hắn ta vô cùng kinh ngạc khi phát hiện mỗi một lỗ chân lông trên người Lâm Nhất đều bắn ra ánh sáng xanh vô cùng chói mắt, hắn ta có thể cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể đối phương như dung nham sấm sét không ngừng tuôn ra, Đường Nham chưa từng chứng kiến loại khí tức cuồng bạo đó trên người võ giả Bán Bộ Thiên Phách.

Sau khi thăng cấp lên tầng bảy, Thanh Tiêu kiếm pháp dường như thoát thai hoán cốt, và đây cũng là lần đầu nó được Lâm Nhất phóng thích toàn bộ, không chút giữ lại.

“Không… không…”

Đường Nham nhanh chóng nhận ra không ổn, liền điên cuồng lui ra.

Lâm Nhất đã hành động thì sao có thể để hắn ta dễ dàng lui thân. Năm ngón tay siết chặt, phút chốc, tựa như có một ngọn núi lửa vạn trượng điên cuồng phun trào.

Dung nham sấm sét tỏa ra hào quang, chiếu rọi bốn phương tám hướng, quyền mang như lợi kiếm đâm thẳng ra ngoài. Thoáng chốc, toàn bộ uy thế từ Hỏa Vân Phần Thiên Thủ của hắn ta bị đánh nát, đồng thời, Lâm Nhất còn lật tay nắm lấy tay Đường Nham, khiến hắn ta muốn lui mà lui không được.

Phút chốc, cơ thể Đường Nham chẳng khác nào cây chổi trong tay Lâm Nhất, bị vung khắp nơi.

Nhưng còn chưa hết, chợt, Lâm Nhất vung mạnh hắn ta lên không rồi đập thẳng xuống.

Ầm!

chapter content