Thế nhưng Lâm Nhất không những đã ngưng kết được Hỏa Ấn màu vàng, mà còn tu luyện nó đến cảnh giới tầng thứ ba, ba Hỏa Ấn đủ để gọi ra cự thủ Phần Thiên.
“Thật khoa trương...”
Triệu Thần lẩm bẩm, có chút không tin nổi.
Phương Thiếu Vũ thì im lặng, hắn ta đã quyết định ít nhất cũng phải tham ngộ Hỏa Ấn đến phẩm cấp màu tím, lúc đó mới bắt đầu tu luyện.
Nếu không, so với Lâm Nhất, chênh lệch sẽ rất lớn.
Soạt!
Đột nhiên dị tượng đáng sợ trên trời biến mất, Lâm Nhất lướt người đi, vượt qua khoảng cách mấy nghìn mét đến trước mặt ba người.
“Về rồi thì vừa khéo, lúc trước ngươi nói đỉnh đầu của Long Tượng không thể lên, ta đợi hai ngày rồi, hôm nay là lúc đến xem Long Tượng đó, có muốn đi cùng không?”
Lâm Nhất nhìn mấy người họ, khẽ giọng cười nói.
Phương Thiếu Vũ hơi biến sắc: “Đỉnh đầu của Long Tượng thật sự là khu cấm, trưởng lão Thánh Minh đã dặn dò ta, lên trên đó sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra”.
Ánh mắt Lâm Nhất lấp lóe, hạ giọng nói: “Nếu đã là khu cấm, ta sẽ không tùy tiện lên đó. Bây giờ ta chỉ rất tò mò, vì sao Nam Cung Hạ chỉ có thể tu luyện đến một phần ba độ cao của Long Tượng”.
“Đi, vậy thì cùng đi xem xem”.
Mấy người họ cũng có hứng thú, nếu không có nguy hiểm, ban ngày bọn họ đi lịch luyện, tối lại có thể tu luyện trên Long Tượng, tất nhiên sẽ được lợi ích nhiều hơn, có thể sớm ngày tu luyện Bán Bộ Thiên Phách đến cực hạn.
Long Tượng trong thành, từ xa nhìn lại chỉ cao đâu đó trăm trượng. . Truyện Mạt Thế
Nhóm Lâm Nhất đến gần mới ngạc nhiên phát hiện, chỉ cột đá thôi đã khổng lồ và nguy nga hơn những gì họ tưởng rất nhiều.
Hơn nữa Long Tượng vờn quanh cột đá còn to lớn hơn, sau khi đến cách đó một trăm mét, thì tất cả đều cảm nhận được long uy mạnh mẽ.
Mười mét, không có gì bất ngờ, ngoài Lâm Nhất thì những người khác còn chẳng thể ngẩng đầu lên nổi.
Cơ thể miễn cưỡng hoạt động được, nhưng cứ ngẩng đầu lên là lại bị thứ gì đó giam cầm, nỗi sợ hãi cũng dâng tràn. Cả người lạnh run, như có đôi mắt rồng đang nhìn chằm chằm vào mình, không dám ngẩng đầu lên.
“Đây… Đúng là không thể tin được”.
Sắc mặt Triệu Thần tái nhợt, trán không ngừng vã mồ hôi, cảm thấy áp lực như núi.
Mặt Phương Thiếu Vũ cũng khẽ biến, suy ngẫm nói: “Không đúng, uy áp của Long Tượng không thể mạnh đến thế được, thực lực của chúng ta không chênh lệch quá nhiều so với Nam Cung Hạ. Chắc chắn không đến mức chẳng thể tới gần như thế…”
Ánh mắt mọi người đảo qua, đều dừng lại trên người Lâm Nhất.
Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là sự tồn tại của Lâm Nhất khiến long uy trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Người đến đây càng mạnh thì long uy cũng sẽ mạnh hơn, chẳng còn lý do gì để giải thích được tình huống quái lạ này.
“Lâm Nhất, bọn ta tạm thời lùi lại trước”.
Ba người suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.