Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3150




Trong bóng đêm vô biên, có vô số tia chớp đen kịt, những… tia chớp kia còn tăm tối hơn cả màn đêm, ma khí khiến lòng người hãi hùng khiếp vía vờn quanh, xuyên thủng hư không, hướng về phía Lâm Nhất trên Long Tượng mà đánh úp đến.

“Vô tri…!”

Sắc mặt Phương Thiếu Vũ nghiêm trọng, bởi Lâm Nhất hoàn toàn không biết một khi đạp lên đầu rồng, hắn phải một mình đối mặt với ma khí đầy trời xâm nhập.

Mà cái đầu rồng kia hệt như một cái lồng, khóa chặt kiếm ý cùng hào quang của Lâm Nhất, nếu hắn bị tia chớp bổ trúng thì chắc hẳn sẽ bị chọc thành cái sàng mất.

Ầm!

Ngay khi mọi người cho rằng Lâm Nhất ắt phải chết dưới sự công kích của tia chớp đen thì trong tòa thành tăm tối lại một lần nữa bùng lên hào quang sáng chói.

Kiếm ý của Lâm Nhất phá tan cái lồng kia, hào quang từ thần thụ Thanh Tiêu một lần nữa bộc phát giữa trời đêm.

Hắn dùng kiếm ý của bản thân bao phủ khắp tòa thành này, che chắn nó khỏi sự công kích từ ma khí trên bầu trời lắng đọng xuống.

Ầm ầm!

Trong đêm tối, đối mặt với ma khí đang diễn hóa thành đủ loại tia chớp cùng vô số dị tượng khủng bố, Kiếm ý Thương Long Bất Diệt không ngừng giao tranh cùng nó. .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Mỗi một lần công kích đều khiến người ta hãi hùng khiếp vía, cứ như ngay giây tiếp theo, cả tòa thành sẽ bị hủy diệt.

Thậm chí có rất nhiều thời điểm, kiếm ý của Lâm Nhất bị công kích không còn sót lại chút gì, thần thụ Thanh Tiêu mất đi ánh sáng, nhưng ngay sau đó, kiếm quang lại một lần nữa quật cường xuất hiện, ngăn cản tia chớp trong đêm tối đang giáng xuống.

Mọi người không nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Nhất trên đầu rồng, nhưng có thể tưởng tượng ra, chắc là sắc mặt hắn tái nhợt, đang cắn răng chống trả.

“Công kích bực này có lẽ không thua thiên kiếp của Thiên Phách tầng một rồi!”

Ba người Phương Thiếu Vũ thầm khiếp sợ, thế nhưng bọn họ không cách nào hỗ trợ, chỉ có thể cầu nguyện.

Võ giả của các giới vực khác trong thành cũng thấp thỏm không yên, lo sợ sẽ liên lụy đến mình.

Dị tượng khiến người ta sợ hãi như thế kéo dài liên tục đến khi trời sáng mới dần tiêu tán, đồng thời, khí tức của Lâm Nhất trên đầu rồng cũng trở nên yếu ớt. Vốn dĩ kiếm ý của hắn có thể bao phủ cả tòa thành, nhưng giờ lại không còn sót lại chút gì, cứ như cả đêm qua đã rút hết sinh cơ của hắn.

Ba người Phương Thiếu Vũ tỏ vẻ lo lắng, nhưng không dám vọng động, giờ phút này thật sự khó mà xác định trạng thái hiện tại của Lâm Nhất.

Sắc trời đã sáng rõ, trên đầu rồng vẫn không có động tĩnh gì, nhưng ngoài thành đã có.

Vù vù!