Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3161: Cứ lằng nhằng không dứt mãi cũng phiền”




Chỉ là uy áp của Diễm Thiết thôi đã khiến ba người bọn họ khó chịu đến như vậy, đến cả chống cự bọn họ cũng không làm được.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã chuyển biến hoàn toàn ngược lại.

Đã không còn nhận rõ được là Diễm Thiết quá yếu hay là Lâm Nhất quá mạnh nữa. Sau khi trải qua màn thay da đổi thịt tối hôm qua, thực lực của Lâm Nhất đã tăng nhiều so với mười ngày trước khi đối mặt với Nam Cung Hạ, sức chiến đấu tăng lên ít nhất hai lần, thậm chí còn hơn thế.

Quả thực là Lâm Nhất đã thể hiện ra thực lực quá mạnh mẽ, khiến người ta khó mà phán đoán được năng lực thực sự.

Nếu như buộc phải dùng lời nói để miêu tả, thì chỉ có thể dùng bốn chữ thâm sâu khó dò, hầu như không thể đoán ra được.

“Kiếm ý của huynh…”.

Chúc Thanh Sơn thoáng ngập ngừng rồi mở lời hỏi.

Phương Thiếu Vũ và Triệu Thần lập tức bừng tỉnh, đáy mắt thoáng lộ vẻ khác lạ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.

Một thoáng vừa rồi, giây phút khi Tử Diên hoa bung nở trên cây Thanh Tiêu, kiếm ý của Lâm Nhất gần như đã phá vỡ gông cùm của cảnh giới đại thành.

“Kiếm ý Thông Linh đã đạt đến đỉnh phong viên mãn, chỉ còn kém nửa bước nữa là tiến vào cảnh giới Tam phẩm”.

Lâm Nhất bình tĩnh nói, chứng thực sự suy đoán của tất cả mọi người.

Ba người Phương Thiếu Vũ khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, chuyện này… cũng hơi hoang đường rồi.

Trong ý chí Võ đạo, kiếm ý và đao ý được công nhận là hai thứ khó lĩnh hội nhất, người khác còn đang giãy giụa vật vã khổ sở để đột phá kiếm ý Thông linh, thì Lâm Nhất đã sắp bước chân vào kiếm ý Tam phẩm rồi.

Viu!

Huyết Long Mã đội ba chiếc túi trữ vật dâng lên, Lâm Nhất tiện tay mở một cái ra xem, sau đó liền tặng lại cho ba người Phương Thiếu Vũ.

“Đi thôi”.

Lâm Nhất nhìn xung quanh một vòng trong thành, đợi đến khi thu lại tầm mắt thì cũng kiên định nhìn về phía trước.

“Đi đâu?”

“Đi thành Lôi Hoả sẽ gặp được Phong Huyền đúng không, cứ lằng nhằng không dứt mãi cũng phiền”.

Nói xong, đáy mắt Lâm Nhất loé lên hàn mang sắc bén lạnh lẽo, hắn trước giờ chẳng phải là kẻ lương thiện gì, nhưng cứ bị người ta năm lần bảy lượt gây khó dễ thì tính nhẫn nại của hắn cũng bị mài mòn cả rồi.

Ánh nắng chiếu rọi.

Trên tường thành cao cao có một đám người tụ tập lại, từng ánh mắt đều đặt hết lên bốn bóng người đang dần dần khuất xa.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng không thôi, mới lúc nãy mấy người của Huyền Hoàng giới kia đã giết chết ba người Diễm Thiết, bây giờ đều đang đi về phía thành Lôi Hoả rồi.

Phải biết là, Phong Huyền chính là người mạnh nhất của Hoả Vân giới này, nhưng lại đang ở trong thành Lôi Hoả.