Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 318: Tử Điện Huyền đan




"Súc sinh, lão phu ăn một chiêu của ngươi thì có sao!"

Trong tiếng thét giận dữ, trên gương mặt dữ tợn của lão giả khô gầy càng toát lên vẻ điên cuồng, đầu cũng không quay lại mà vẫy tay một cái đã nắm Tử Điện Huyền đan trong lòng bàn tay.

Hộp kiếm đâm tới như tia chớp, cùng lúc đánh trúng lão giả khô gầy.

Thình thịch!

Lão giả khô gầy bị đánh lăng không bay đi, phun ra một ngụm máu tươi lớn, khí thế chớp mắt đã yếu đi hơn nửa.

"Đây..."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ được lực lượng ẩn chứa trong hộp kiếm lại kh ủng bố như vậy.



Vốn nghĩ rằng cho dù lão giả có bị thương nhưng cũng không đến nỗi bị trọng thương ngay tại chỗ như vậy.

Nhưng sự thực tàn khốc bày ra trước mắt, lão giả khô gầy gần như chưa phản ứng kịp đã bị đánh bay trăm mét rồi.

Khí thế vốn có thể nhẹ nhàng đánh chết Hắc Hỏa Nha lại giảm thấp đến mức không thể tin nổi.

Xuy Xuy!

Đám Hắc Hỏa Nha tàn khốc vô tình xung quanh chớp lấy cơ hội, bao phủ lấy lão giả khô gầy như nước thủy triều.

Hộp kiếm ầm ầm mở ra trong lúc đang phản chấn, hoa tường vi rớt ra, cánh hoa rợp trời tung bay cùng đám quạ.



"Kiếm đến!"

Lâm Nhất mở hai cánh tay ra, lăng không nhảy lên, lao vào giữa bầy quạ, một tay chụp lấy Táng Hoa kiếm.

Lôi Âm kiếm pháp, thức Cuồng Phong, Phong Khiếu Như Lôi!

Kiếm như giai nhân thu thủy, khoảnh khắc ra khỏi vỏ khiến cổ tay của Lâm Nhất run run, nháy mắt đã chém ra chín chín tám mươi mốt đạo kiếm ảnh. Lôi âm nổi lên, từng đàn từng đàn Hắc Hỏa Nha bên cạnh hắn bị kiếm quang cắt làm đôi gọn gàng, rơi lả tả xuống.

Đến khi hắn hạ xuống thì xung quanh người hắn trên mặt đất đầy xác của Hắc Hỏa Nha.

Trên thân kiếm, máu tươi chảy tong tỏng theo đường mũi kiếm xuống dưới đất.

Một kiếm này đã khiến tất cả kinh hãi!

Người ngoài căn bản không nhận ra được rốt cuộc là âm kiếm như sấm hay là gió thổi như sấm, chỉ nghe thấy tiếng sấm nổ vang lên đã thấy hàng trăm con Hắc Hỏa Nha bị chém chết ngay tại chỗ.

Kiếm thuật không thể tưởng tượng khiến võ giả xung quanh trợn mắt há mồm.

Thình thịch!

Lão giả khô gầy lấy lại tinh thần, ầm ầm bạo khởi đánh bay đám Hắc Hỏa Nha quanh mình.

Chỉ thấy ông ta lúc này thương tích đầy mình, bị đám Hắc Hỏa Nha mổ đến mức nhìn thấy cả xương, vô cùng thê thảm. Cơ thể lung lay sắp đổ, có vẻ không thể đứng vững.

"Súc sinh, ngươi tính kế ta!"

Lão giả khô gầy hóa rồ hóa dại nhìn về phía Lâm Nhất, hai mắt đỏ ngầu, hận ý ngợp trời.

Ông ta thật sự rất thảm, hộp kiếm bay tới đó có lực đạo kinh người, đủ để sánh ngang với một kích của cường giả Tiên Thiên thất khiếu.

Kiếm kình ẩn chứa trên hộp kiếm khiến ông ta không kịp tính toán, từng bước tính sai dẫn đến thua càng thêm thua.

Tính kế ông?

Lâm Nhất cười nhạo nói: "So với lão tiên sinh thì vãn bối vẫn còn non nớt lắm. Ít nhất ta sẽ không coi người khác là kẻ ngốc, càng không xúi giục người khác đi vào chỗ chết. Người sống trên đời có cái nên làm có cái không nên làm, ta khao khát viên huyền đan này còn nhiều hơn ông đấy!"

So với võ kỹ Ma Viên của đối phương, Lôi Viêm Chiến Thể của Lâm Nhất cường hãn hơn nhiều.

Nhưng cho dù như vậy, cho dù hắn có từ bỏ viên Tử Điện Huyền đan này thì cũng sẽ không xúi giục người khác đi vào chỗ chết!

"Ngươi dám dạy đời ta à? Ha ha ha, ngươi chưa có tư cách này đâu, ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng hòng mơ đến!"

Lão giả khô gầy nhìn về phía Lâm Nhất, hận ý ngập trời tựa như bản chất, mở bàn tay ra định cho viên Tử Điện Huyền đan vào trong miệng.

"Đáng chết, lão già này điên rồi, ông ta muốn tự bạo!"

"Mau đi thôi".

Tráng hán mặc chiến giáp và người trung niên áo xanh bị dọa cho giật mình, điên cuồng lui về sau.

Nhưng sắc mặt Lâm Nhất không chút gợn sóng, giữa đất trời dường như có một đóa tường vi điêu linh chậm rãi rơi xuống.

Khi cánh hoa rơi xuống bằng đúng thân ảnh của lão giả, Lâm Nhất chém ra một kiếm.

Kiếm quang bạo khởi, lóe lên kinh hãi.

Bao nhiêu nhân quả, bao nhiêu thị phi thiện ác trong cõi hồng trần, kết thành một đóa hoa, dùng hết một đời bồi dưỡng, chỉ vì một khoảnh khắc điêu tàn này.

Vẻ đẹp của khoảnh khắc đó chính là mạt kiếm quang nở rộ trong lòng bàn tay Lâm Nhất này!

Lôi Âm Kiếm Pháp thức thứ hai, Lạc Hoa, Lạc Hoa Nhất Thuấn!

Ai có thể đuổi kịp hoa rơi? Ai có thể cảm nhận được vẻ đẹp hoa rơi tràn ngập trong đất trời...

Lão giả khô gầy hóa điên không đuổi kịp, càng không thể cảm nhận được ông ta chỉ có một trái tim bị âm mưu và sự hung ác bóp méo.

Ca sát!

Không kịp cho viên Tử Điện Huyền đan vào trong miệng, cơ thể tàn tã vốn đang lung lay sắp đổ của lão giả khô gầy vốn bị chém thành đôi ngay tại chỗ.

Thu kiếm vào vỏ, Lâm Nhất vẫy tay một cái, viên Tử Điện Huyền đan đã nằm trong lòng bàn tay hắn.

Quay người lại nhìn, đại hán chiến giáp và người trung nhiên áo xanh cùng lúc dừng chân lại, nhìn về phía viên huyền đan trong tay Lâm Nhất, ánh mắt tràn nhập vẻ thèm thuồng rực cháy.

Một kiếm kinh diễm tuyệt luân vừa nãy khiến hai người họ được mở mang tầm mắt, nhưng kiếm có mạnh thế nào cũng không so được với sức hấp dẫn mãnh liệt của viên Tử Điện Huyền đan trong lòng bàn tay kia.

Nhưng đã được chứng kiến kiếm pháp của Lâm Nhất rồi nên trong lòng hai người đều e dè, do dự không dám lỗ m ãng ra tay.

Cục diện trở nên giằng co căng thẳng.

Trên đỉnh núi, đàn quạ vẫn đang bay lượn, phô thiên cái địa, còn đang không ngừng tấn công ba người.

Trên người Lâm Nhất nở rộ ra hồng quan nhàn nhạt, như máu như ngọc, uy lực kh ủng bố của Viêm Ma lẳng lặng tăng vọt.

Ầm ầm ầm!

Mặc cho đám Hắc Hỏa Nha không ngừng mổ lên người, Lâm Nhất vẫn không chút sứt mẻ. Tiện tay cho Tử Điện Huyền đan vào trong túi Trữ Vật.

Lâm Nhất sờ cằm, có chút thiếu khiêm tốn cười híp mắt nói: "Hai vị muốn đọ sự kiên nhẫn với ta sao? Nhưng tiểu tử ta dường như muốn thua cũng khó... Việc này thật sự khó đây!"

Sắc mặt của tráng hán chiến giáp và người trung niên áo xanh lập tức tái như màu gan heo, tức đến sắp chuyển sang màu đen rồi.

Nhưng thấy thân thể như huyết ngọc tuyệt thế của đối phương, trong lòng chỉ biết căm giận bất bình, tức đến mức muốn thổ huyết.

So với Lâm Nhất có Viêm Ma Chi Khu thì ở trên đỉnh núi quạ bay thành đàn này, hai người họ không có bất cứ lợi thế nào, càng kéo dài thời gian thì càng bất lợi mà thôi.