Răng rắc!
Hình ảnh nhanh chóng vỡ nát, Kiếm Vô Nhai mờ ảo kia mở miệng nói: “Trên những tầng mây xanh, sấm sét và gió đã xuất hiện”.
Khi hình ảnh hoàn toàn biến mất, thì giọng nói đó vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu Lâm Nhất.
Thì ra là thế.
Lâm Nhất như nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng hiểu ra được, trên tầng mây xanh, sấm sét và gió cũng nổi lên. Dù bản thân hắn đã sáp nhập hai kiếm quyết vào, nhưng cũng không được bỏ đi lực sấm sét và gió, nếu không sẽ chẳng thể thi triển ra dị tượng mặt trời và mặt trăng cùng sáng.
Soạt!
Một ngày một đêm sau đó, Lâm Nhất ngước mặt lên, trong mắt là ánh sao trời nhấp nháy. Ngay sau đó, hắn sử dụng Thương Long Cửu Biến, long văn Tử Điện trên người cũng điên cuồng lóe lên, diễn hóa ra lực phong lôi vô cùng mạnh mẽ. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Khi lực phong lôi sắp đạt tới cực hạn.
Thì Lâm Nhất bay lên trời, đâm ra một kiếm.
Ngay sau đó, có mặt trời và mặt trăng từ trên người hắn tỏa ra, chẳng mấy chốc vầng sáng đã cuồn cuộn lan tràn. Nhưng hào quang đó đều được hút vào một kiếm của Lâm Nhất.
Răng rắc!
Sàn diễn võ dưới nền đất, cấm chú Long Thành cổ xưa bị đâm ra một lỗ thủng thật lớn.
Lâm Nhất thở một hơi thật dài, thở hắt ra như rắn, kéo dài mãi không tan.
“Một kiếm Thanh Liên kia chỉ khiến cấm chú xuất hiện khe nứt, còn một kiếm Nhất Nguyệt này lại khiến cấm chú xuất hiện cả một lỗ thủng”.
Đồng tử Lâm Nhất co rụt lại, một kiếm trước đó đã cho hắn bài học, nên kiếm này đã cố nén đi rất nhiều sức mạnh.
Ánh sáng Nhật Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn bùng nổ, nếu không kiềm nén lại, thì kiếm uy này có thể khiến toàn bộ cấm chú của sàn diễn võ bị hủy diệt.
Mười ba kiếm Thanh Tiêu tất sát, trước mắt xem như đã luyện thành.
Nhưng bây giờ nên đổi sang tên khác, là Lâm Nhất Trảm Thiên Tam Kiếm, người khác mà có lấy được kiếm quyết Thanh Tiêu và mười ba kiếm Thanh Tiêu này cũng sẽ không thể tu luyện thành công được.
Ba kiếm này chẳng những là thứ vũ khí lợi hại để tranh đoạt Nhật Diệu Chi Linh, mà còn là chỗ dựa rất lớn để hắn có thể tung hoành trên con đường Thông Thiên.
Ước hẹn bảy ngày đã tới.
Lâm Nhất thoáng nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi đi ra khỏi sàn diễn võ dưới lòng đất, khi nhìn thấy mặt đất bên trên chỉ còn một đống hoang tàn, hắn đã vô cùng khiếp sợ.
Ngoài quảng trường vẫn còn nguyên không tổn hao gì, thì đảo mắt nhìn lại, chẳng có một kiến trúc nào còn nguyên vẹn.