Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3201




Nói xong, hắn ta bèn định rời đi, hoàn toàn không xem người của thành Lôi Hoả ra gì.

“Người có thể đi, nhưng quả Ma Hồn phải để lại”.

Trần Huyền tiến lên một bước, lạnh lùng nói.

“Ngươi nghĩ mình là ai mà dám uy hiếp ta?”

Nụ cười trên mặt Bùi Vũ biến mất, gã ta lạnh lùng nói.

“Trần Huyền của Hiên Vân giới”.

Sắc mặt Trần Huyền không chút thay đổi, hắn ta chậm rãi giới thiệu bản thân.

Trong mắt mấy người của thành Lưu Quang có ánh sáng kỳ lạ loé lên, tiếng tăm của Hiên Vân giới khá là vang dội ở Nhật Diệu Chi Địa này, Trần Huyền còn là cao thủ hàng đầu thành Lôi Hoả, nhưng trước giờ hắn ta luôn khá khiêm tốn, rất ít khi tiếp xúc với người của thành Lưu Quang.

Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Vũ và Lãnh Nguyệt gặp hắn ta.

Sắc mặt Bùi Vũ thay đổi, một lát sau, hắn ta mới nói với vẻ sâu xa: “Đúng là mắt mờ rồi, chúng ta thật sự có nghe nói tới tiếng tăm của Hiên Vân giới, tiếc là… ngươi không phải Mục Viêm của Hiên Vân giới, vẫn chưa có tư cách khiến ta đưa quả Ma Hồn cho ngươi chỉ bằng một câu nói”.

“Nếu Mục sư huynh ở đây, e rằng ngươi còn không dám thở mạnh ấy chứ”, Liễu Vân bị cướp đi quả Ma Hồn tức giận nói.

Trần Huyền giơ tay ngăn Liễu Vân, nói với đối phương: “Quả Ma Hồn cũng không phải thứ hiếm lạ gì, nếu ngươi thích, ta tặng một quả cho ngươi cũng không sao. Nhưng nếu sư đệ của ta đã phát hiện ra nó thì lại khác, các hạ muốn rời đi như thế e rằng không dễ dàng đâu!”

Giọng nói của Trần Huyền dần cao hơn.

Mấy người của Hắc Sa giới này cũng xem như đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của mấy người nhóm Trần Huyền ở thành Hoả Vũ.

Bây giờ nếu nhường nhịn đối phương, thì khi đến thành Hoả Vũ, mấy người này thật sự sẽ cho rằng họ dễ bắt nạt.

Bầu không khí dần trở nên nặng nề, đội hình của Hắc Sa giới cũng không yếu, đã chiêu mộ được không ít cao thủ. Ngoài Bùi Vũ và Lãnh Nhạc còn có ba cường giả Thiên Phách nhất trọng, không hề thua kém gì bọn họ, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Nhưng Trần Huyền không thể lùi bước, vì chuyện này ảnh hưởng đến thể diện.

Nếu rút lui vào bây giờ, thì còn mặt mũi nào đi đến thành Hoả Vũ nữa, càng khỏi phải nghĩ tới báu vật trong thành.

“Đúng là thú vị”.

Trong mắt Bùi Vũ có ánh sáng loé lên, gã ta đảo mắt, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Cũng đúng, ngay cả quả Ma Hồn cũng nhường, thì càng không cần phải tranh giành Nhật Diệu Chi Linh kia nữa. Nhưng bây giờ hai bên cũng không cần thiết phải tranh chấp với nhau, có lợi cho những người khác quá. Thế này đi… hai bên ra một chiêu, có chừng mực thôi. Người nào thắng sẽ lấy được quả Ma Hồn này, nếu thua cũng không mất mặt, dù sao cũng chỉ có một chiêu thôi mà”.

“Thế cũng được, giới vực Hắc Sa không thua kém giới vực Hiên Vân là bao, nếu thật sự ra tay thì khó mà nói trước được thắng thua”.

Diêm Khôi ở bên cạnh Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói.

Chỉ so thắng thua bằng một chiêu cũng không xem là thua thiệt, hai bên đều có thể chấp nhận được.

Đúng như dự đoán, Trần Huyền không chút do dự đồng ý, nhanh chóng dọn ra một chỗ đất trống trong rừng.