Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3209: Nếu không thật có chút tiếc nuối”






Xem ra trở ngại để tiến vào Thiên Phách tầng thứ hai hung hiểm hơn rất nhiều so với dự đón của Lâm Nhất, và tài nguyên tiêu hao cho nó cũng là một con số khổng lồ.

“Hình như người quen ở Nhật Diệu Chi Địa đều đã đến”.

Tần Phong nhìn quanh một lượt, khe khẽ nói, tuy nhiên, giọng hắn ta có phần rời rạc. Ánh mắt vẫn tiếp tục di chuyển, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó… Sắc mặt hắn ta phức tạp, có thấp thỏm không yên, cũng có chờ mong.

Lâm Nhất biết rõ hắn ta đang tìm kiếm cái gì, và cũng biết người này đang mong chờ điều gì.

Hắn ta đang tìm kiếm người của Giới Vực cao cấp, mong mỏi những người này đừng xuất hiện, như vậy thì vào thành Hỏa Vũ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Lâm Nhất thầm lắc đầu, người này thật sự bị Giới Vực cao cấp dọa sợ rồi, tâm tính như thế thì dù những người kia có không đến, hắn ta cũng sẽ chẳng thu hoạch được bao nhiêu trong thành Hỏa Vũ đâu.

“Dường như người của Giới Vực cao cấp không đến”.

Tần Phong nói với thái độ không xác định.

“Yêu nghiệt Giới Vực cao cấp đáng sợ vậy à? Theo ta được biết thì tu vi của những người này cũng không khoa trương đến vậy đâu, chỉ cần có tên trên bảng Thương Long thì cảnh giới không chênh lệch là bao so với ngươi và sư huynh đâu, bọn họ đều không đột phá đến Thiên Phách tầng thứ hai, đúng không?”

Liễu Vân lộ vẻ không vui, không cho là đúng.

Hắn ta nắm giữ kiếm ý Thông Linh, lại tu luyện công pháp Tạo Hóa thượng phẩm, cùng cảnh giới chưa từng gặp địch thủ. Tự thấy rằng chỉ cần vượt qua kiếp Thiên Phách, chưa hẳn không có tư cách tranh phong cùng đám… yêu nghiệt của Giới Vực cao cấp.

Đại sư huynh Mục Viêm có thể làm được thì hắn ta cũng có thể làm được, hắn ta chắc chắn sẽ nổi danh tại Nhật Diệu Chi Địa.

Tần Phong nhìn hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Ngươi chưa từng trải qua trận huyết chiến lúc ban đầu nên không biết được đó là trận chém giết thảm thiết đến mức nào, hung danh của Giới Vực cao cấp hoàn toàn do giết mà thành đấy. Kiếm ý Thông Linh của ngươi trong mắt bọn họ chẳng khác gì món đồ chơi, chớ có dại dột mà khiêu khích đám người này”.

“Thú vị? Ta đây thật sự chờ mong, mong đám người này đừng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tiến vào thành Hỏa Vũ, nếu không thật có chút tiếc nuối”.

Trong mắt Liễu Vân bùng lên chiến ý dữ dội, có thể thấy được, hắn ta rất tự tin đối với tạo nghệ kiếm đạo của mình.

Nói thật ra thì hắn ta cũng có chút tư cách để ngông cuồng.

Kiếm ý Thông Linh vốn rất khó tham ngộ, nhưng trên Thiên Lộ này, ngay cả kiếm ý Thông Linh tiểu thành mà hắn ta còn chưa đạt đến.

Lâm Nhất cũng không quá để tâm người này, tuy nhiên, đúng lúc này, trong lòng hắn chợt động, liền ngẩng đầu nhìn về phương xa.

“Đến rồi!”

Trần Huyền vẫn giữ im lặng từ nãy giờ đột nhiên nói.

Cùng lúc đó, tại biên giới hoang nguyên, tất cả cao thủ đứng đầu của các Đại Giới Vực đều hướng mắt về một phía.

Vòm trời, có bóng đen từ xa tiến đến, mang theo khí thế đâm thủng nắng gắt, như tia chớp vọt đến.

Phút chốc, thanh niên mặc áo đen từ nơi cực xa tiến đến, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

chapter content