Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3214: Đây là một con yêu thú đã chết




Lâm Nhất tản đi kiếm ý trong mắt, có lẽ tốp người đầu tiên đến thành Hỏa Vũ không chú ý đến điểm kỳ quái này.

Không thể nán lại đây quá lâu, nếu không, một lúc sau, đốm lửa đen sẽ ngưng tụ tạo thành hỏa độc đáng sợ. Đến lúc đó lục phủ ngũ tạng, cơ bắp, xương cốt toàn thân đều sẽ bị thiêu đốt không còn gì, thối rữa từ trong ra ngoài.

Không đáng ngại, chỉ cần sớm rời đi là được.

Trong lòng Lâm Nhất đã có tính toán, hắn nhanh chóng tìm được phương hướng trong di tích thành Hỏa Vũ, sau đó tiến thẳng một mạch.

Thoạt nhìn bước chân của hắn không quá nhanh, nhưng trên thực tế, bất giác đã đuổi kịp nhiều nhân tài kiệt xuất xuất phát từ sớm.

Không khác biệt là bao so với dự đoán của Lâm Nhất, di tích này thực sự rộng lớn, người của Hiên Vân giới đã sớm phân tán, muốn tụ lại một lần nữa e là không dễ dàng.

Với hắn thì đó cũng là may mắn, độc hành sẽ đỡ rắc rối hơn.

Hắn di chuyển trong vô định, ngẫu nhiên, trong tầm mắt sẽ xuất hiện một vài bóng dáng vội vã, nhưng có lẽ thành Hỏa Vũ không quá giống với trong tưởng tượng của mọi người, bọn họ thật sự không nghĩ tòa Long thành này lại hoang tàn đến thế.

Hầu hết kiến trúc đều bị chôn vùi dưới cát vàng, khó mà tìm kiếm được thiên tài địa bảo cùng với truyền thừa của Long thành.

Độ khoảng hai canh giờ sau, bước chân Lâm Nhất thoáng khựng lại, hắn híp mắt nhìn về phía trước.

“Vận khí không tệ”.

Phía trước, cách ngàn mét, giữa cát vàng là một gốc cây cao khoảng nửa thước, thân cây phát ra ánh sáng vàng nhạt, hệt như một thanh kim loại. Ngọn cây treo lủng lẳng một đốm lửa trắng, giữa đốm lửa là một đóa kỳ hoa đang lẳng lặng nở rộ.

Hoa Lưu Quang Kim Trản!

Lâm Nhất cho rằng ít nhất phải mất một ngày mới có thể tìm được, nào ngờ còn chưa đến nửa ngày mà đã có thu hoạch.

Lưu Quang Kim Trản nở rộ chia làm các màu trắng, xanh da trời, tím và vàng. Màu trắng là hạ phẩm, vàng là thượng phẩm, còn được xem là cực phẩm trong truyền thuyết.

Đóa Lưu Quang Kim Trản trước mắt tuy rất bình thường trong hàng hạ phẩm, nhưng dù sao cũng là một điềm báo tốt.

Lâm Nhất không chút do dự rót chân nguyên vào hai tay rồi duỗi tay ra hái.

Xoạt!

Gốc cây cao nửa thước lập tức bị nhổ tận gốc, mang theo đóa Lưu Quang Kim Trản kia rơi vào trong tay hắn hệt như một tia chớp. Còn chưa kịp kiểm tra cẩn thận thì cát vàng trên mặt đất bỗng nổ tung, từ trong lòng đất có một con mãng xà khổng lồ trên đầu có vảy lao ra.

Trên người Hắc Lân Cự Mãng tràn ngập khí tức Thiên Phách đỉnh phong, thân hình dài trăm thước toát ra thi khí vô cùng đáng sợ. Đây là một con yêu thú đã chết.

Nhưng không biết được lực lượng nào tẩm bổ, nó lại một lần nữa “sống” lại, hơn nữa còn có chấp niệm cực kỳ mãnh liệt với Lưu Quang Kim Trản trong tay Lâm Nhất.

Thoáng chốc, con Hắc Lân Cự Mãng này đã há cái miệng khổng lồ ra, nhoài về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất cất Lưu Quang Kim Trản đi, không chút hoang mang, thong thả lui về sau.

Đằng Vân Quyết lập tức được thi triển, dưới chân hắn có dòng khí hình rồng vờn quanh, phút chốc đã mang hắn lui ra xa.