Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3217: Thật đáng sợ!




Thanh niên áo xám vô cùng bá khí và ngang ngược, thái độ có phần kiêu căng.

Nếu như là ở thành Lôi Hỏa trước đó, có lẽ Lâm Nhất sẽ có chút kiêng kỵ đối với Thiên Phách tầng thứ nhất, nhưng sau khi luyện thành Trảm Thiên tam kiếm, thực lực tiến một bước dài, sau đó không lâu lại dùng quả Ma Hồn rèn luyện chân nguyên cùng thân thể, hôm nay, hắn đã có đủ vốn liếng để hoàn toàn không đặt người này vào mắt rồi.

“Ngươi không được đâu!”

Lâm Nhất thản nhiên nói, cũng không có ý định rời đi.

Thanh niên áo xám nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy thương cảm, hắn ta lắc đầu: “Trên Thiên Lộ này đúng là có rất nhiều người cương quyết bướng bỉnh, mỗi một tên đều cho mình là thiên tài, có thể vượt cấp tác chiến. Đáng tiếc, ngươi vốn không biết cao thủ Thiên Phách tầng thứ nhất có bao nhiêu đáng sợ đâu. Ta khuyên ngươi vẫn nên mau chóng rời đi đi, bằng không, e rằng ngươi không có cơ hội để hối hận đâu”.

“Không cần hối hận, giết ngươi là được”.

Lâm Nhất phất tay, khoảnh khắc hộp đựng kiếm mở ra, có vô số cánh hoa bay ra, trắng, xanh lam, tím, những cánh hoa ba màu rực cháy, lửa giăng đầy trời, Táng Hoa xuyên qua một trời lửa đỏ rơi vào tay hắn.

“Gian ngoan mất linh!”

Thanh niên áo xám giận dữ, khí tức trên người ầm ầm bộc phát, chân nguyên trong Khí Hải cùng Tử Phủ đồng thời sôi trào.

Xoạt!

Tuy nhiên, hắn ta chưa kịp ra tay thì Lâm Nhất đã rút Táng Hoa khỏi vỏ.

Phút chốc, sương mù dày đặc phủ kín mỗi một góc xung quanh đây, sâu trong sương mù, sắc mặt thanh niên áo xám thoáng thay đổi, bắt đầu đề cao cảnh giác.

Tuy nhiên, sương mù đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Hắn ta còn chưa kịp hiểu rõ thì sương mù đầy trời đã tiêu tán, thoáng qua như một giấc chiêm bao, không để lại chút dấu vết nào.

Chỉ là có một nhúm sương mù đã lẳng lặng tràn vào mi tâm hắn ta trước khi tan biến hoàn toàn.

“Giả thần giả quỷ!”

Thanh niên áo xám phát hiện bản thân không có gì đáng ngại thì lạnh giọng mắng một câu, nhìn thấy Lâm Nhất một lần nữa thu kiếm vào vỏ, không khỏi cười lạnh nói: “Giết chóc giờ mới bắt đầu, ngươi muốn thu kiếm bỏ chạy đã không còn kịp nữa rồi!”

“Lâm mỗ giết người, chỉ một kiếm, ngươi đã chết!”

Lâm Nhất bình tĩnh nhìn đối phương, chậm rãi nói.

Vừa dứt lời, kiếm tơ trong đầu hắn ta đã cô đọng thành kén, khi thân kiếm hoàn toàn tra vào vỏ, kiếm tơ lập tức bùng nổ.

Ầm!

Giữa kiếm quang như sấm sét chói lóa, đầu thanh niên áo xám nổ tung, thân thể không đầu nứt ra vài khe hở, rồi ầm ầm ngã xuống.

Bịch!

Thi thể ngã xuống đất làm bụi mù bắn lên, đúng lúc này, Lưu Quang Kim Trản cực phẩm cũng đã hoàn toàn thành thục. Lâm Nhất vẫy tay, cả đóa Lưu Quang Kim Trản rơi vào lòng bàn tay hắn, hào quang màu vàng cùng màu đỏ giao nhau, làm nổi bật từng đường nét tuấn tú lại có phần yêu dị của Lâm Nhất.

Có rất nhiều võ giả của các Đại Giới Vực ẩn mình trong bóng tối nhìn thấy cảnh này, trong mắt bọn họ đều lóe lên tia hoảng sợ.

Thật đáng sợ!

Một kiếm, chỉ một kiếm đã giết chết tồn tại Thiên Phách tầng thứ nhất.