Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 322: Tử Diên Kiếm Thánh




Ầm!

Trước mặt Lâm Nhất có ba cái trụ đá chậm dãi từ trong đạo đài nhô lên.

Trên mỗi trụ đá đều được đặt một hộp bảo khố, phong cách cổ xưa tang thương lâu đời.

"Ba hộp bảo khố này chắc để đựng truyền thừa chính của Tử Diên Kiếm Thánh nhỉ..."

Một đường chật vật lảo đảo, không ngờ đến cuối cùng vẫn đi được đến đây.

Sau khi kích động, tâm trạng Lâm Nhất dần dần bình tĩnh lại.

Hắn bước lên trước, mở hộp bảo khố ở chính giữa ra. Kết quả bên trong trống không, chẳng có gì cả.



Lâm Nhất khẽ nhíu mày, lại mở tiếp hai hộp bảo khố bên cạnh, cũng đều không có gì.

Truyền thừa chính của Tử Diên Kiếm Thánh sớm đã bị người ta lấy đi rồi, chỉ để lại cho hắn ba chiếc hộp không.

Lâm Nhất suy nghĩ thất thần, nhìn ba chiếc hộp không nhất thời không biết nên nói gì.

"Rốt cuộc vẫn bị người khác đi trước một bước", một hồi lâu sau Lâm Nhất mới lắc đầu, khẽ than một câu, coi như đã chấp nhận số phận.

Thanh Dương Giới được phát hiện ít nhất đã vạn năm, không biết đã mở ra bao nhiêu lần, truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh bị người ta lấy đi mất cũng không có gì ngạc nhiên.



Vù vù vù!

Nhưng đúng lúc Lâm Nhất đang định rời đi thì hộp kiếm sau lưng lại lần nữa rung lên.

"Lại nữa?"

Lâm Nhất tỏ ra không hiểu, truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh đã bị người khác dọn sạch rồi, tại sao hộp kiếm vẫn rung động như vậy.

Lẽ nào vẫn còn chi tiết nào mà ta chưa phát hiện ra ư.

Ánh mắt hắn lóe lên một mạt tinh quang, Lâm Nhất lần nữa quan sát kỹ càng. Đi đi lại lại mấy vòng trên đạo đài rộng lớn.

Không bỏ qua bất cứ dấu vết để lại nào, nhưng vẫn tốn công vô ích, không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ.

Đột nhiên, thoáng liếc mắt nhìn, Lâm Nhất nhìn thấy ảo ảnh Tử Băng Diên Tước bao phủ cả đạo đài.

Tử Băng Diên Tước trong suốt óng ánh chính là một ảo ảnh không có thực thể, nhìn trông rất hoa lệ tuyệt đẹp, trên thực tế lại không có bất cứ dao động linh lực nào.

Lâm Nhất sờ cằm, trầm tư nói: "Lẽ nào ảo ảnh này có liên quan đến Tử Băng Diên Tước trên hộp kiếm của ta".

Thử xem sao!

Lâm Nhất chợt khoanh chân ngồi xuống, từ từ nhắm mắt lại, thôi động linh nguyên kim sắc rực cháy trong người không ngừng thâm nhập vào hộp kiếm.

Trong hộp.

Tử Băng Diên Tước bên ngoài hộp kiếm nháy mắt thành hình, chậm rãi huy động hai cánh.

Khoảnh khắc Tử Băng Diên Tước trên hộp kiếm vỗ hai cánh, ảo ảnh bao phủ cả tòa đạo đài dường như đang sống lại. Cùng lúc xòe hai cánh ra vỗ, một âm thanh cực lớn nổ ra, cả tòa đạo đài nâng lên không trung.

Không ngừng dâng lên trong lăng mộ tĩnh mịch.

Cảnh tưởng trước mắt Lâm Nhất lập tức thoáng qua, không ngừng hiện lên, không gian xung quanh dần dần trở nên méo mó. Cuối cùng ngưng tụ thành một cột lốc xoáy, hút cả tòa đạo đài vào trong đó.

Xôn xao!

Mắt Lâm Nhất sáng lên, trong tầm nhìn xuất hiện một vùng mênh mông tối đen, mênh mang vô biên, dao động mãnh liệt.

"Ma hải!"

Mảng biển đen ngòm trước mặt chính là do toàn bộ ma khí hội tụ mà thành, so với ma khí trong lối vào cửa động còn kh ủng bố hơn gấp trăm ngàn lần.

Tử Băng Diên Tước đưa cả tòa đạo đài bay đến giữa trung tâm ma hải rồi ầm ầm hạ xuống.

Nhất thời, dưới sự trấn áp của đạo đài, ma hải không ngừng chìm xuống, tốc độ có thể thấy bằng mắt thường đang điên cuồn chìm xuống.

Cuối cùng tất cả ma khí đều bị trấn áp xuống dưới.

Một cánh đồng hoang vu ngưng tụ trong mười cỗ thi thể quỷ dị giống như người thường xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Nhất.

"Đây..."

Lâm Nhất há miệng, kinh ngạc đến mức nói không nên lời, cả một vùng ma hải mênh mông vô bờ, đáng sợ đến mức khiến người ta khó thở lại chỉ xuất phát từ mười cỗ thi thể.

Sau khi chết vẫn còn có thể có lực phá hoại đáng sợ như vậy, vậy những thi thể này khi còn sống có thực lực kh ủng bố cỡ nào chứ?

Lẽ nào, thịnh thế hoàng kim đã từng rất huy hoàng đó chính là bị hủy trong tay những thi thể không biết rõ lai lịch này?

Trong lúc Lâm Nhất còn đang ngạc nhiên bất định, ảo ảnh Tử Băng Diên Tước bao phủ cả tòa đạo đài đột nhiên ngưng tụ ra một thân ảnh lão giả, xếp bằng ngồi trong không trung.

"Ầm!"

Lão giả mạnh mẽ quay người lại, đôi mắt như biến hóa ra dị tượng vô số tinh thần sinh sôi rồi hủy diệt cuồn cuộn vô tận.

Sâu trong đôi mắt đó cất giấu một thanh kiếm quang còn chói mắt hơn cả ngân hà.

Lâm Nhất chỉ nhìn một cái đã cảm giác hồn phách như đang bị kiếm quang này đâm thủng vậy.

Sắc mặt hắn lập tức tỏ ra hoảng hốt, sợ hãi vội thu hồi ánh nhìn.

"Vãn bối Lâm Nhất bái kiến Tử Diên tiền bối, không biết tiền bối vẫn khỏe mạnh, vô tình quấy rầy, mong người lượng thứ".

Đến lúc này, đương nhiên Lâm Nhất đoán ra được lão giả trước mắt đây chính Tử Diên Kiếm Thánh năm đó một người một kiếm tung hoành thiên hạ rồi.

Trong lòng trào lên một nỗi sợ hãi khó hiểu, Tử Diên Kiếm Thánh lại vẫn còn sống...

"Khỏe mạnh? Lão phu đã quên mất mình chết được bao nhiêu năm rồi... những gì ngươi thấy chẳng qua chỉ là một mạt tàn hồn mà thôi. Cho dù mạt tàn hồn này có nhìn thấy ngươi thì cũng sẽ nhanh chóng biến mất".

Thần sắc của Tử Diên Kiếm Thánh rất hiền hòa, khẽ cười nói: "Người không cần phải sợ ta, vừa nãy ta chỉ muốn thăm dò một phen xem căn cốt và võ hồn của ngươi thế nào thôi".

Trong lòng Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt chợt trở nên dao động bất thường.

Thăm dò căn cốt và thiên phú, tiền bối Tử Diên rõ ràng muốn lựa chọn truyền nhân, nhưng căn cốt của hắn... có thể lọt được vào mắt của đối phương không?

Hắn liền có chút bất đắc dĩ nói: "Căn cốt của vãn bối e là không bằng một phần một vạn so với tiền bối".

Tàn hồn của Tử Diên Kiếm Thánh trầm ngâm nói: "Căn cốt quả thực không tốt, nhưng rốt cuộc thì vui mừng vẫn nhiều hơn thất vọng".

Vui mừng nhiều hơn thất vọng?

"Thậm chí trong người ngươi còn có vài bí mật mà lão phu cũng không thể nhìn thấu được".