Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 324: Vô hại




Nơi truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh có mười tám ngọn núi cao vạn trượng, thẳng tắp như kiếm, xuyên thủng tầng mây.

Sau khi đến gần mới phát hiện những ngọn núi tựa kiếm này nằm ở các hướng khác nhau, tạo thành một vòng tròn khổng lồ.

Một luồng kiếm thế đáng sợ tản ra từ các ngọn núi, bao trùm lên cả thiên địa.

Bên trong là những di tích không hoàn chỉnh nối liền, vô số toà kiếm các, pho tượng và tháp cao bị sụp đổ.

Từ rất lâu trước kia, đây có lẽ là nơi mà đệ tử tông môn này luyện kiếm.

Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng chấn động, mấy chục nghìn đệ tử cùng nhau luyện kiếm ở đây. Kiếm ý của kiếm khách kết hợp với kiếm thế của núi non bốn bề, không biết cảnh tượng ấy hùng tráng như thế nào.

Mười tám ngọn núi cao vạn trượng ngầm ẩn đại thế thiên địa, càng giống một kiếm trận vô song hơn.

Có lẽ kẻ địch mà kiếm trận này phải đối phó quá mạnh.



Các võ giả Tiên Thiên đến đây tựa như những con kiến không được coi trọng, chui qua khe hở là có thể dễ dàng đi vào trong.

Nhìn chung quanh, nhiều người đang không ngừng tìm kiếm trong khu di tích.

Trong mắt họ phát ra ánh sáng cực nóng, mong muốn tìm được chút dấu vết, chỉ cần tìm được một góc nhỏ có giá trị là có thể được lợi cả đời.

Dù chính họ không thể sử dụng, lấy đi đấu giá cũng kiếm được một khoản tiền lớn.

Nhưng Lâm Nhất không quan tâm những điều này, thứ có thể nhìn thấy chỉ là bề ngoài thôi.

Điều hắn thực sự quan tâm là thứ gì đã khiến cho hộp đựng kiếm phải rung lên ở nơi truyền thừa này.



Chỉ cần có thể tìm được, có lẽ hắn có thể tiến vào nơi truyền thừa chính của Tử Diên Kiếm Thánh.

Đồ bên trong với những thứ cạnh góc ngoài này khác biệt như ngày và đêm.

Lâm Nhất cứ bước đi không mục đích, đợi chờ hộp đựng kiếm sau lưng lại có phản ứng, chỉ ra một con đường rõ ràng cho hắn.

Nhưng mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ, diện tích khu này quá rộng, đi bảy, tám ngày cũng chưa chắc có thể đi hết.

Sau hơn nửa canh giờ, hộp đựng kiếm vẫn chưa có động tĩnh gì.

“Nó sẽ ở đâu chứ?”

Ánh mắt lại bắt đầu dò xét, Lâm Nhất xoa cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

“Đứng lại cho ta!”

“Đừng chạy!”

“Để ngọc giản lại!”

Đúng lúc này, một loạt tiếng kêu gào ồn ào truyền vào tai.

Lâm Nhất xoay người lại nhìn, một người bê bết máu, cầm chặt thứ gì đó trong tay, bỏ chạy như điên.

Đằng sau có hơn mười người đuổi theo, nhìn có vẻ phải bắt cho bằng được.

Lâm Nhất nhìn thấy rất nhiều cảnh tương tự trong di tích viễn cổ này, hắn đã chẳng còn ngạc nhiên.

Ở Thanh Dương Giới, thứ đáng sợ hơn yêu thú luôn là lòng người, điều khó khăn hơn việc tìm được dị bảo luôn là giữ bảo bối thong dong ra ngoài.

Mỗi món bảo vật được mang ra từ Thanh Dương Giới đều bị vấy không biết bao nhiêu máu người.

Lâm Nhất điềm tĩnh nhìn người nọ chạy về phía mình, sau đó nghiêng người, nhường đường cho hắn ta.

Phụt!

Nhưng người nọ lại hộc máu, ngã phịch xuống đất ngay trước mặt Lâm Nhất một trăm mét.

Một thanh đoản kiếm cắm sau đầu hắn ta, thân kiếm đâm sâu vào đầu.

Hắn ta ngã xuống, một luồng kiếm thế kinh khủng bỗng phát ra từ lòng bàn tay hắn ta rồi bay loạn xạ.

Món bảo bối mà hắn ta giữ chặt trong tay thoát ra ngoài.

Nó bay thẳng về phía Lâm Nhất.

Trong chớp mắt, khi thấy miếng ngọc giản ẩn chứa kiếm thế cuồn cuộn sắp bay ra khỏi tầm nhìn của hắn.

Lâm Nhất suy nghĩ nhanh như chớp, trước mắt xuất hiện hai lựa chọn.

Bắt lấy ngọc giản, hứng chịu cơn giận của nhóm người phía sau, làm xáo trộn kế hoạch tìm nơi truyền thừa chính của hắn.

Chọn từ bỏ, để miếng ngọc giản bay qua, không để ý tới nhóm người này.

Hắn lập tức đưa ra quyết định lý trí nhất, từ bỏ!

Việc nhỏ không nhẫn, việc lớn ắt sẽ hỏng, truyền thừa chính vẫn quan trọng hơn.

Dù miếng ngọc giản trước mắt có tốt đến đâu thì cũng chỉ là mây bay so với truyền thừa chính thôi.

Nó chỉ là mây bay, ta cần gì phải để ý.

Lâm Nhất vừa mới quyết định xoè tay chộp lấy miếng ngọc giản bay ngang qua trước mặt.

Trong lòng đưa ra quyết định lý trí nhưng cơ thể lại có phản ứng thành thật nhất... Không lấy mới là lạ!

Vèo vèo vèo!

Nhóm người đuổi theo đồng thời tiếp đất, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất, họ đều khẽ giật mình, trong mắt có chút kiêng dè.

Mai Tử Hoạ và Huyết Đồ, ai trong số họ cũng là kẻ tàn nhẫn có tiếng ở quận Thanh Dương.

Nhưng đối phương là Lâm Nhất, kẻ dám gây hấn với hai người này cùng lúc, họ không kiêng dè cũng khó.

“Lâm công tử, huynh đệ chúng ta đã đuổi theo miếng ngọc giản này cả buổi, ngươi cứ thế cướp nó thì không hay lắm”.

Đứng đầu là một đại hán mặc áo vàng, gã nhìn Lâm Nhất, trầm giọng bảo.

Lâm Nhất nhìn qua, trong hơn mười người, thấp nhất cũng là Tiên Thiên tứ khiếu, đa số là Tiên Thiên ngũ khiếu.

Còn gã đại hán áo vàng có hơi thở rất mạnh, không yếu hơn Mai Tử Hoạ bao nhiêu.

Bên hông gã còn giắt vài thanh đoản kiếm, đòn trí mạng của người nọ vừa rồi hẳn là xuất phát từ tay gã.

Lâm Nhất cười khổ: “Ta cũng không muốn gây sự, nhưng cái tay này không nghe ta bảo gì cả, hay ta chặt nó giúp ngươi nhé?”

Gã đại hán áo vàng nghe vậy thì thở phào, gật đầu cười: “Có thể hiểu mà, dù sao miếng ngọc giản này cũng lấy từ kiếm các, sức cám dỗ khó cưỡng được. Nếu Lâm công tử không muốn gây sự thì mọi chuyện đều dễ dàng”.

Kiếm các? Lòng Lâm Nhất dao động.

Trong vô vàn di tích vẫn còn khá nhiều gian kiếm các cao vút chưa bị sụp đổ.

Kiếm các coi như là nơi duy nhất có khả năng xuất hiện bảo vật ở bên ngoài di tích.

Nhưng những nơi đó đều là cấm địa ngập tràn kiếm uy đáng sợ, ai vào chỉ có một con đường chết.

Võ giả đến đây tìm vận may nhiều vô kể, nhưng người thực sự dám xông vào đã ít càng thêm ít.

“Ta nghĩ thế này, Lâm công tử trả lại ngọc giản, huynh đệ chúng ta sẽ dùng Tiên Thiên đan bồi thường cho ngươi, thế nào?”, gã đại hán áo vàng cười rồi nói tiếp: “Chúng ta không cần chặt tay ngươi, ngươi cứ xoè tay ra là được”.

Lâm Nhất nhếch miệng cười xán lạn: “Nghe cũng ổn đó, vậy ngươi qua đây lấy đi”.