Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3260




Lâm Nhất lại rót cho mình một lý, nâng ly rượu thủy tinh màu tím lên, lắc lắc ly rượu trong tay như suy nghĩ gì đó. Một lát sau, dòng rượu đỏ như máu nổi lên đôi chút ánh vàng. Nó giống như bọt khí nổi lên, thoáng chốc đã tràn đầy ly rượu.

Ầm!

Ngay khi Lâm Nhất kinh ngạc khó hiểu, một ngọn lửa màu vàng tỏa ra trong ly rượu rồi hóa thành một con Kim Ô tỏa sáng lấp lánh. Nó bay xung quanh Lâm Nhất một vòng mới chậm rãi biến mất, giống y như dị tượng mà hắn thấy trong ao Hàn Ngọc ở lầu bảo tàng.

"Thì ra là thế".

Nếu ngọn lửa bên trong chưa biến mất sẽ có chút chật vật y như ngựa Huyết Long ban nãy. Song, nó da dày thịt béo, chắc cũng không có vấn đề gì... chắc là, sẽ không sao nhỉ?

Cũng may đây cũng không phải lần đầu tiên Lâm Nhất lừa ngựa Huyết Long nên có hơi chần chờ một chút rồi không thèm suy nghĩ nữa.

Uống rượu trước!

Lâm Nhất vẫn muốn biết cái được gọi là Thiên Niên Hỏa còn quý hơn rượu ngon Long tộc rốt cuộc có vị gì.

Ực!

Đặt chén rượu bên môi, Lâm Nhất uống cạn.

So với tên gọi Thiên Niên Hỏa, rượu này uống vào cực kì lạnh, cảm giác lạnh buốt lập tức lan ra khắp người.

Từ trong ra ngoài, cả cơ thể đều như rơi vào hầm băng, cảm giác lạnh lẽo tột độ này kích thích cơ thể Lâm Nhất run rẩy.

Quá lạnh!

Đến mức khiến người ta quên mất mùi rượu, nhưng khi Lâm Nhất sắp quên mất, hậu kình của Thiên Niên Hỏa lại dần dần thấm vào.

Mùi thơm nghìn năm bất tán, tửu kình nghìn năm bất diệt như một ngọn lửa êm dịu chậm rãi di chuyển trong cơ thể. Từ xương máu lục phủ ngũ tạng, từ trong ra ngoài, thấm vào từng lỗ chân lông, từng tế bào trong cơ thể.

Ngọn lửa này không nhanh không chậm, từ từ loại bỏ âm hàn trên người, mùi rượu mê say khiến người ta cảm thấy kích thích không gì sánh bằng.

Đây là một cách hưởng thụ có thể gọi là tuyệt đỉnh, Lâm Nhất thoải mái dựa vào tảng đá, nhắm mắt lại, tay phải cầm chén rượu lưu ly tử tinh lắc lư.

Băng và hoả đối đầu với nhau, vào khoảnh khắc này, dường như thời gian trôi qua vô cùng chậm.

Đợi đến khi khí lạnh bị loại bỏ hoàn toàn, ngọn lửa kia chiếm cứ toàn thân là lúc hắn cảm thấy sung sướng nhất.

Lửa cháy hừng hực cùng với cảm giác sau khi rượu ngon vào bụng hoàn toàn bùng nổ, Lâm Nhất chỉ cảm thấy sảng khoái, quả nhiên chén rượu này hoàn hảo không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, khí hải ở vùng Tử Phủ trong cơ thể Lâm Nhất lặng lẽ mở rộng ra gần gấp đôi.

Vùng khí hải đã đạt chu vi nghìn trượng khá khoa trương lại đạt tới mức gần hai nghìn trượng, thần thụ Thanh Tiêu ở trung tâm khí hải xanh tươi, làm nổi bật nên cánh hoa Tử Diên rực rỡ như ánh sao.

“Thiên Niên chi Hoả, danh xứng với thực”.

Lâm Nhất mở mắt ra, không thể không nói một câu.

Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn ánh vệt hồng say lòng người, trông có vẻ cực kì yêu dị dưới ánh mặt trời.

Sau khi kiểm tra khí hải bành trướng ở vùng Tử Phủ, Lâm Nhất kinh ngạc, mới uống một chén rượu mà đã đạt Thiên Phách đại thành?