Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3326: Hắn ta đánh đâu thắng đó, gần như vô địch




Thực lực của hắn hiện giờ đang ở một giai đoạn khá xấu hổ.

Nếu có thể thăng lên cảnh giới Thiên Phách tầng một, hắn có thể dễ dàng giết chết con sói ma Hắc Huyết này. Nhưng nếu không thăng cấp, trong tình huống không sử dụng đến kiếm Táng Hoa, hắn cần ít nhất mấy chục chiêu mới có thể giết đối phương.

Mười ngày!

Còn mười ngày nữa là có thể thăng lên cảnh giới Thiên Phách tầng một, trong vòng mười ngày nhất định không thể xảy ra sự cố.

...

Khi Lâm Nhất đang lên đường tới Thương Long Cấm Khu, cuộc tranh đoạt Tinh Diệu Chi Linh ở những Tinh Diệu Chi Địa khác đã kết thúc hoặc đang đến hồi kết thúc.

Nguyệt Diệu Chi Địa, di tích sinh ra Nguyệt Diệu Chi Linh.

Trong cung điện rộng lớn cổ xưa, Nguyệt Diệu Chi Linh yên tĩnh nằm trên tế đàn ở chính giữa cung điện.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuyên qua tế đàn bao trùm cả cung điện, khiến ba người còn lại trong cung điện đều rùng mình.

Ba người lần lượt là Lâm Chân của giới vực Tử Dương, Tần Động của giới vực Vạn Mang và Bạch Vô Thanh của giới vực Hắc Sa.

Có thể đến được địa điểm cuối cùng trong cuộc tranh đoạt Nguyệt Diệu Chi Linh, thực lực của ba người này không cần phải bàn cãi.

Cả ba người đều là yêu nghiệt giới vực cấp cao xếp hạng mười vị trí đầu bảng Thương Long, đặc biệt là Bạch Vô Thanh, hắn ta là người đứng đầu được công nhận của bảng Thương Long!

Lâm Chân và Tần Động đều có vẻ hơi căng thẳng, dù hai người liên minh với nhau cũng chưa chắc có thể dễ dàng thắng được Bạch Vô Thanh.

Hắn ta đánh đâu thắng đó, gần như vô địch. .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||

Thủ đoạn ấy khiến người ta phải run sợ, hình như Hắc Sa Ma Quyết của hắn ta đã tu luyện đến cảnh giới tầng mười một kinh khủng.

Bạch Vô Thanh nhìn Lâm Chân và Tần Động đang từ từ xích lại gần nhau, cười khẩy: “Các ngươi định liên minh đấy à?”

Tần Động cười nhạt: “Dù sao cũng là Bạch Vô Thanh, dù chuyện liên minh bị truyền ra ngoài thì có lẽ cũng sẽ không ai nói chúng ta lấy nhiều đánh ít”.

Lâm Chân trầm giọng: “Bạch Vô Thanh, hai người chúng ta đấu một một chắc chắn không phải đối thủ của ngươi, nhưng với thực lực của ngươi mà muốn lấy một địch hai thì hầu như không có cơ hội thắng”.

“Thì sao?”

Bạch Vô Thanh khịt mũi, nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Chẳng lẽ Nguyệt Diệu Chi Linh có thể chia thành hai à? Hôm nay ta xin nói luôn tại đây, hai người các ngươi chỉ cần ai chạm vào Nguyệt Diệu Chi Linh trước, Bạch Vô Thanh ta sẽ nhằm vào kẻ đó đến khi chết mới thôi, để ta xem ai dám chạm vào!”

Sát ý đáng sợ cùng với lời cảnh cáo thâm độc làm cho cung điện vốn đã lạnh lẽo trở nên càng thêm buốt giá.

Tiểu tử này!

Sắc mặt Lâm Chân và Tần Động hơi khó coi, tiểu tử này muốn trở mặt, không thèm để ý tới quan hệ hữu nghị giữa các giới vực cấp cao với nhau đây mà.

Nhưng cả hai người đều hiểu, đã đến nước này thì cần gì phải quan tâm tới quan hệ hữu nghị giữa các giới vực cấp cao, thế chẳng khác gì thằng đần cả.

Hai người không sợ đối phương, nhưng nếu phải một mình đối mặt với Bạch Vô Thanh thì họ không có lá gan này.

“Ăn nói hùng hồn thật đấy, không ai được phép chạm vào Nguyệt Diệu Chi Linh thật à?”