Một cái thung lũng nho nhỏ như có trăm ngàn ngôi sao và muôn vàn bông hoa đua nở.
Một ngàn viên!
Đây là dị tượng kinh người do một ngàn viên đan Tinh Thần xếp chồng lên nhau sinh ra. Nếu không có đủ tu vi sẽ bị ngọn lửa xung quanh khí tinh nguyên nồng nặc ấy đốt thành tro.
Một ngàn viên đan Tinh Thần đổi thành đan Tinh Nguyên cũng cả mười triệu viên. Đây là một con số khủng bố đến khó tin.
Nếu nói mấy tên đứng đầu bảng Thương Long, trong lần vượt qua kiếp Thiên Phách thứ ba có lẽ sẽ dùng đến bảy tám triệu, thậm chí là hơn mười triệu đan Tinh Nguyên bình thường.
Nhưng lần đầu tiên độ kiếp Thiên Phách thì họ tuyệt đối không dám điên cuồng như vậy. Hành động ấy chẳng khác gì đi chịu chết.
"Mình vừa tu luyện hai môn kiếm quyết cùng một lúc, có cả chiến thể Thương Long, lại có thêm kiếm ý Thông Linh bất hủ bảo vệ người thân. Một ngàn viên đan Tinh Thần chắc cũng chịu đựng nổi, không có nguy hiểm gì lớn... Nhưng bảy ngày sau, mình phải đối mặt với rắc rối đến từ giới vực Huyết Cốt, một ngàn viên đan Tinh Thần chưa chắc đủ để mình nghiền nát đối thủ".
Ánh mắt Lâm Nhất lập lòe, hắn đang do dự, quyết định xem có cần dùng thêm năm trăm viên đan Tinh Thần nữa không.
Một ngàn viên đan Tinh Thần đã coi như nghịch thiên rồi, nhìn khắp cả con đường thông thiên cũng không có người dám làm thế.
Mặc dù là thế giới kia, trừ khi là yêu nghiệt cực kỳ khủng bố chứ không có ai dám điên cuồng như vậy.
Còn định thêm năm trăm viên thì không phải hai từ điên cuồng có thể diễn tả nổi. Kiếp Thiên Phách vốn nắm chắc, chưa biết chừng sẽ trở nên nguy hiểm trí mạng.
"Liều vậy!"
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ sắc bén, dứt khoát quyết định, không chút chần chờ.
Hắn đưa ra thư khiêu chiến với giới vực Huyết Cốt chẳng những vì không muốn bỏ chạy, mà chủ yếu là không muốn bị đám người kia làm phiền lúc độ kiếp.
Tuy có Tiểu Hồng canh giữ cho mình, mấy con ruồi bọ của giới vực Huyết cốt sẽ khó mà gây ra rắc rối được, nhưng chưa chắc sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Vậy chẳng thà hóa bị động thành chủ động, chủ động hẹn đánh khiến cho đối phương đợi mình ở thành Viêm Vân.
Đối phương chắc chắn sẽ đồng ý và cũng không thể không đồng ý.
Nếu không nhận bức thư khiêu chiến kia thì đám người giới vực Huyết Cốt cũng khỏi lăn lộn trên con đường thông thiên, chủ động rời khỏi luôn cho rồi.
Nếu nhận thì họ chắc chắn sẽ cử ra người nghiền áp chính mình, rất có thể là yêu nghiệt Thiên Phách tam trọng thiên. Chờ mình đến tận cửa chịu chết rồi sỉ nhục, tra tấn hắn sống không bằng chết trước ánh mắt của mọi người.
"Chắc hẳn là đám người giới vực Huyết Cốt đã nghĩ như vậy nhỉ?"
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ cười cợt, đám người của giới vực cấp cao kia kẻ nào kẻ nấy đều kiêu căng ngạo mạn.
Bị mình làm cho chật vật như vậy, không trả thù lại mới là lạ.
Nếu thực lực không đủ thì ở trước mặt yêu nghiệt cảnh giới Thiên Phách tầng ba chỉ có một con đường chết.
Rút lui?
Đó là chuyện không có khả năng, Lâm Nhất đã nói thì nhất định sẽ giữ lời, kể cả khi không địch lại, hắn cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Kiếm khách không hối hận, một khi hối hận, trái tim người kiếm khách cũng tan vỡ.
Trước sau đều không có đường đi, vậy thì ta sẽ tự tạo ra một con đường khác!
Người của giới vực Huyết Cốt, các ngươi hãy đợi đấy.