Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3352: Tự do thu phóng, mọi thứ do tâm




Thể xác lành lại, trải qua sự tẩy rửa của kiếp số cũng trở nên mạnh hơn từng chút một.

Trạng thái này kéo dài thêm vài ngày, ba ngày sau, đan Tinh Thần trong sơn cốc hoàn toàn bị nuốt chửng.

Khí tức cuồng bạo trong cơ thể Lâm Nhất cũng chìm trong khí hải vừa mở.

Soạt!

Kiếm thế Thương Long cuộn tròn giữa không trung. Thần Dương Toái Thiên Ấn đánh ra, khí tinh nguyên dung hợp với tia chớp màu máu như gió xuân mưa rào rơi lên người Lâm Nhất.

Quay về rồi, tất cả quay về rồi!

Lâm Nhất đang nhắm hai mắt đột nhiên mở mắt ra, mơ hồ có phong lôi lóe lên, trong phong lôi bùng lên kiếm quang. Hư không trước mặt hắn bị kiếm quang đâm vỡ, sau đó điên cuồng nổ tung.

Rắc!

Lâm Nhất vung tay phải lên, chậm rãi nắm thành quyền. Khi cơ bắp chuyển động, xương cốt toàn thân không ngừng nổ vang như sấm. Khí lực chứa trong quyền mang không biết đã mạnh hơn trước kia gấp bao nhiêu lần, hoàn toàn không thể đặt lên bàn cân so sánh.

Ầm!

Năm ngón siết chặt, kèm theo ánh sáng trong mắt Lâm Nhất, một quyền đánh ra.

Ầm!

Không khí vô hình giống như nước hồ rộng lớn, ầm ầm nổ tung trước mặt Lâm Nhất. Một quyền của hắn giống như sao băng rơi xuống giữa mặt hồ.

Chỉ riêng một quyền này đủ để làm bị thương nhân tài ở cảnh giới Thiên Phách tầng hai chưa xếp vào bảng Thương Long của giới vực cấp cao.

Mà đó chỉ mới là khí lực mà thôi.

Ánh mắt Lâm Nhất ngưng tụ, như có điều suy nghĩ, chân nguyên trong hai khí hải ở trong cơ thể hắn đồng thời vận chuyển.

Ầm!

Trong lúc sôi trào, khí hải có chân nguyên dồi dào đến mức không thể đo lường tràn ngập trong cơ thể, mơ hồ có ánh sáng xuyên qua lỗ chân lông ra ngoài. Chỉ khí tức tản mát này đã mạnh đến mức khiến người ta không mở mắt ra nổi, không thể tưởng tượng được nếu một quyền này đánh ra sẽ có uy lực như thế nào.

Thu!

Lâm Nhất khẽ động tâm niệm, quyền mang dường như có thể đánh nát cả ngọn núi thành mảnh vụn ấy lập tức không còn động tĩnh.

Gió mát phả vào mặt, gương mặt tuấn tú trắng ngần như ngọc tạc đá mài, ánh sáng trong mắt sâu sắc lắng chìm như nước mùa thu.

Tự do thu phóng, mọi thứ do tâm.

Cho đến lúc này, khóe miệng Lâm Nhất mới lộ ra ý cười. Hắn rất lo khi mới bước vào cảnh giới Thiên Phách tầng một sẽ không thể tự do thu phóng.

Bởi vì số lượng đan Tinh Thần mà hắn hấp thu quá đáng sợ, nếu không thể tự do thu phóng thì đồng nghĩa khi giết kẻ địch cũng sẽ làm bị thương đến bản thân mình.

Lâm Nhất trông có vẻ lỗ mãng, nhưng tâm tư tinh tế, thể xác không thể bị thương trong thời gian dài.