Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 341: Phản kích




Đột nhiên quần áo của trưởng lão mặc áo vàng của Kim Diệm Tông nổ tung, ánh sáng chói lóa như lửa đỏ bùng lên.

Cơ thể ông ta như một mặt trời rực lửa, bay lên không trung, ánh sáng chói mắt khiến người ta không sao mở mắt ra được.

Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng đó, nhiệt độ của mặt đất liên tục tăng cao, khiến ai nấy cũng thấy cực kỳ khó chịu.

“Bán Bộ Huyền Quan, đấy là thực lực của Bán Bộ Huyền Quan”.

“Áp lực đáng sự thật… Đứng trước bọn họ, dù là cao thủ Tiên Thiên thất khiếu thì e rằng cũng không thể chống đỡ nổi”.

“Xem ra hai vị tiền bối đã thật sự nổi giận rồi, Lâm Nhất làm mất mặt họ quá mà”.

Hai trưởng lão nổi giận, thi triển tu vi khiến ai cũng phải thốt lên.

Bàn tay xương màu đỏ máu giống lớn như quả núi mang theo sát ý băng lạnh cuồn cuộn ập đến.



Mặc dù bàn tay xương màu máu đó giáng xuống chậm nhưng Lâm Nhất biết mình không thể nào chạy thoát được.

Hắn đã bị khí thế đó bao vây lấy.

Dưới áp lực đáng sợ đó, linh nguyên và thân pháp của hắn đều bị giới hạn.

Hắn giật chân mày, nhìn về phía trưởng lão áo vàng như mặt trời đỏ chói đó và cảm thấy kinh ngạc hơn.

Nếu như không có Lôi Viêm Chiến Thể thì chắc một quyền này có thể đánh hắn thành thịt nát rồi nhỉ?

“Hai cao thủ Bán Bộ Huyền Quan xuất chiêu trong giận dữ, xem ra Lâm Nhất phải chết thật rồi”.



“Rốt cuộc tên Lâm Nhất này đang giở trò liều lĩnh gì thế?”

Trước ánh mắt thắc mắc của mọi người, Lâm Nhất nở nụ cười, chân khẽ lùi về sau rồi đột ngột xòe bàn tay ra.

Một tấm lệnh bài màu đen lấp lánh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

“Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc chấp niệm của tiền bối Tử Diên mạnh đến mức nào”.

Lâm Nhất nở nụ cười khiến người khác phải thấy ớn lạnh, linh nguyên Tiên Thiên tràn ngập trong cơ thể điên cuồng chảy vào trong lệnh bài.

Lệnh bài màu đen trong lòng bàn tay lập tức toát ra vô số tia sáng màu đen.

Ầm.

Một luồng kiếm ý khiến người ta phải run sợ toát ra từ trong lệnh bài màu đen đó.

Vô số tia sáng đen tụ lại thành chùm, phóng thẳng lên trời, đâm thủng tầng mây tạo thành một cái lỗ ghê rợn và đáng sợ.

“Đấy là?”

Trưởng lão Huyết Vân Môn nhìn thấy luồng kiếm khí đáng sợ như thế thì sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh sợ.

Nhưng ông ta vốn dĩ không kịp phản ứng, sau khi Lâm Nhất dùng hết hai phần ba linh nguyên Tử Diên thì một bóng người đột ngột phóng ra từ trong lệnh bài màu đen đó.

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, bóng người màu xám tro đó xuất hiện, vác hộp kiếm nặng trên vai.

Người này bay vút ra, đập mạnh lên bàn tay xương màu máu lớn như quả núi.

Ầm.

Âm thanh cực lớn như tiếng pháo nổ inh tai nhức óc đột ngột vang lên. Sóng năng lượng cực mạnh nhanh chóng lan ra, mặt đất cũng lập tức nứt toác.

Tiếp đó, một luồng kiếm quang đã chém nứt chưởng xương màu máu.

Soạt!

Sau khi phá tan chưởng màu máu đó thì bóng người màu xám mờ ảo, mang theo hộp kiếm, phóng vút lên trời như một tia chớp, đánh về phía trưởng lão áo vàng như mặt trời đỏ rực đó.

Bụp, bụp, bụp!

Mỗi một kiếm của bóng người áo xám đó đều khiến người ta cảm thấy vô cùng nặng nề, dường như trời đất cũng đang rúng động.

Chỉ với ba chiêu thì trưởng lão áo vàng ngông cuồng tự đại đã bị đánh văng xuống đất.

Ầm! Ông ta té mạnh xuống đất, sóng tàn dư chấn động, mặt đất nổ thành một cái hố sâu hình xoắn ốc.

Bóng người áo xám mơ hồ vút qua trong không trung và xuất hiện trước mặt trưởng lão Huyết Vân Môn.

Trưởng lão Huyết Vân Môn vốn dĩ đang định tấn công Lâm Nhất nhưng khi nhìn thấy bóng người màu xám đáp xuống thì liền ngây ra.

Sau đó ông ta nghiến răng, chưởng ra một chưởng.

Bụp, bụp!

Nhưng ông ta đã quá chậm chạp, vừa mới giơ tay lên thì một luồng kiếm quang đã chém lên ngực ông ta.

Lúc huyết kiếm phóng đến thì sắc mặt của ông ta liền trắng bệch, cả người bị chém bay ra một trăm mét.

Soạt, soạt!

Bóng người áo xám mang theo sát ý lạnh buốt chém liên tiếp ba lần, trưởng lão Huyết Vân Môn cố sức đỡ nhưng chỉ có thể cố hết sức tránh đòn chí mạng.

Sau ba kiếm, ông ta đã bị chém đến mức bay lên không trung, hoàn toàn không còn sức chống đỡ nữa.

Rõ ràng tu vi không kém bao nhiêu nhưng kiếm của bóng người áo xám thật sự quá nhanh.

“Bảo khí”.

“Là bảo khí đó đã triệu hồi phân thân cao thủ”.

Trưởng lão Huyết Vân Môn bụm ngực, mắt nhìn thẳng bóng người màu xám đứng một mình một cõi kia, dường như đối phương có thể chém nát hết cả thế giới chỉ bằng một kiếm đó, ánh mắt ông ta dần trở nên sợ hãi.

Khí thế một mình một cõi và cao ngạo toát ra từ người đó khiến ông ta càng cảm thấy bất lực khi nhìn lâu.

Ông ta nhìn bóng người màu xám đó cầm kiếm trong tay, tiến gần đến chỗ mình từng bước một thì trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

Cảm giác sợ hãi khi cái chết sắp ập đến bao trọn lấy ông ta.

Chết?

Suy nghĩ mà trước giờ ông ta chưa từng nghĩ đến đột nhiên xuất hiện trong đầu, trưởng lão Huyết Vân Môn hoảng sợ, vội vã nói: “Lâm Nhất, ta đồng ý với điều kiện của ngươi”.

Vù!

Lâm Nhất phất tay, bóng người áo xám nhấp nháy vài lần rồi biến thành ánh sáng, bay lại vào trong lệnh bài.

Răng rắc! Chính giữa lệnh bài xuất hiện một vết nứt khó phát hiện.

Lâm Nhất nhìn thấy vẻ mặt tái mét của đệ tử Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn, còn có vẻ mặt hoảng sợ của hai trưởng lão thì khẽ chậc lưỡi.

Hắn đã đánh giá thấp thực lực của chấp niệm tiền bối Tử Diên.

Tử Diên Kiếm Thánh nói chấp niệm của mình có thể sánh với võ giả cấp Huyền Võ, cũng tức là cảnh giới Bán Bộ Huyền Quan.

Nhưng hai trưởng lão đó đều là cao thủ Bán Bộ Huyền Quan thật sự.

Vậy mà lại không chống đỡ nổi một đòn, thậm chí còn sợ đến run lên cầm cập, tu vi cùng một cảnh giới nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực.

Cũng không biết là thực lực của hai người này quá kém cỏi hay là do danh nhân một thời năm xưa đó mạnh hơn nhiều so với người thời nay nữa.

Có điều, hiện tại không phải là lúc để cảm thán về những chuyện đó.

Lâm Nhất cười tít mắt, tiến về trước và hỏi: “Hai vị tiền bối, lúc nãy đã đắc tội rồi. Có điều, chúng ta cũng có thể nói là không đánh không quen biết, nếu như tiện thì bây giờ có thể đưa Tiên Thiên đan cho vãn bối được chưa?”