Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 344: Một đòn chí mạng




“Nơi mai táng?”

Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ ngờ vực, hiển nhiên hắn chưa nghe tới bao giờ nên mới cảm thấy khó hiểu.

“Đúng, đó là nơi mai táng, nơi đó quanh năm ma vụ bao phủ, tất cả yêu thú viễn cổ đều bị ma hoá, cực kỳ nguy hiểm. Nhưng có thể nói rằng trong đó là nơi truyền đạo của tông môn, có rất nhiều lợi ích khó tin, cực kỳ huyền diệu”.

Mắt Minh Diệp loé lên, hắn ta trầm giọng nói: “Nơi truyền đạo ấy mà, phải là đệ tử xuất sắc nhất trong tông môn viễn cổ này mới có tư cách vào, hiểu không?”

Đương nhiên Lâm Nhất hiểu ý đối phương.

Nhìn di tích tông môn, có thể thấy tông môn viễn cổ này có vị trí thế nào trong thời kỳ Thịnh thế hoàng kim năm đó!

Đệ tử xuất sắc nhất của môn phái mới có tư cách vào nơi truyền thừa ngộ đạo, cám dỗ nhường nào đương nhiên không cần phải nói.



“Cao thủ Tiên Thiên cấp bậc đỉnh cao tới Thanh Dương Giới hầu như đều sẽ tới nơi mai táng này trước, dù là tam đại tông môn bá chủ như chúng ta cũng không kiếm được lợi lộc gì. Nhưng lần này, có bảo khí trong tay ngươi thì có thể thử tranh xem”.

Minh Diệp cười nhẹ, cho dù có bảo khí của Lâm Nhất trong tay thì trông hắn ta cũng không tự tin lắm.

Thử tranh thôi à?

Lâm Nhất tặc lưỡi, Minh Diệp là thiếu chủ của tông môn cấp bậc bá chủ nhưng lại không hề kiêu ngạo.

Trong Thanh Dương Giới, cao thủ Bán Bộ Huyền Quan có thể coi là sự tồn tại hàng đầu.

Nếu trong tay Lâm Nhất không có bảo khí, đối mặt với cao thủ như vậy, hắn chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.



Cho dù hắn có Lôi Viêm Chiến Thể Đại Thành, nhưng bị đối phương đánh vài cái cũng sẽ rất khó chịu.

Ông lão áo xám đứng cạnh Minh Diệp cũng là một cao thủ Bán Bộ Huyền Quan sâu xa khó lường!

Nếu ngay cả Minh Diệp cũng chỉ có thể thử tranh, thì những người khác sợ rằng không có khả năng tranh.

Có lẽ, mục tiêu thật sự của Minh Diệp vẫn luôn là nhóm người Bạch Lê Hiên.

Lúc trước hắn đã từng thấy nhóm người của Lăng Tiêu Kiếm Các, ai cũng mạnh đến mức khiến người khác khiếp sợ.

Kiếm thế trên người thậm chí có thể đâm xuyên vân tiêu.

Bạch Lê Hiên chỉ có tu vi Tiên Thiên thất khiếu, nhưng cảm giác hắn ta mang lại cho hắn còn đáng sợ hơn cả trưởng lão Bán Bộ Huyền Quan của Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn.

Nếu dốc toàn bộ sức mạnh thì không ai biết được thực lực của hắn ta đáng sợ nhường nào.

Nếu dùng bốn từ để hình dung thì chắc chắn là “sâu không lường được”.

Tư Tuyết Y nổi tiếng ngang hắn ta chắc cũng mạnh tầm đó.

Đây là cao thủ mà mọi người đều nhìn thấy, vậy những tán tu cường đại ẩn thế thì lại càng không cần nói.

Một lát sau, Minh Diệp tập hợp đệ tử Quang Minh Các, cho những người có tu vi ngũ khiếu rời đi.

Chỉ còn lại bốn năm người, là đệ tử ưu tú Tiên Thiên lục khiếu và thất khiếu của tông môn.

“Đi thôi”.

Nửa ngày sau, trong di tích tông môn rộng lớn, một khu cấm địa thần bí được bao phủ trong màn ma vụ xuất hiện trước mắt mọi người.

Nơi này rất hẻo lánh, nếu Lâm Nhất đi một mình thì chắc chắn rất khó tìm được.

Sương mù mỏng màu đen, làn gió âm u không ngừng thổi tới.

Nó giống như ma âm làm rối loạn tâm trí khiến mọi người rất khó chịu.

“Đây là ma vụ sao?”

“Đáng sợ thật đấy…”

“Cảm giác như con đường dẫn đến địa ngục vậy, âm khí nặng nề”.

Trong di tích tông môn, cao thủ Tiên Thiên của Quang Minh Các lần đầu thấy ma vụ, vẻ mặt ai cũng nghiêm nghị.

Xung quanh còn có rất nhiều cao thủ tán tu đang ở bên rìa nơi mai táng, ai cũng nghiêm nghị không nói.

Nhưng hầu hết mọi người đều cắn răng đi vào, đầu không ngoảnh lại.

Dưới làn ma khí, trên mặt đất có rất nhiều hài cốt cổ xưa, như ẩn như hiện, đó chính là đệ tử tông môn viễn cổ chết trận năm xưa.

Nơi đây từ rất lâu trước kia chắc chắn đã từng xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa.

Minh Diệp khẽ cau mày: “Ma vụ đã mờ đi rất nhiều, xem ra chúng ta đã bị bỏ lại phía sau rất lâu rồi. Mọi người cẩn thận một chút, đi theo ta”.

Bước vào trong làn ma vụ, mọi người đột nhiên cảm thấy khá khó chịu.

Ma khí lan tràn khắp nơi, tựa như làn gió âm lùa vào cơ thể, mọi người bất giác sử dụng khí nguyên để chống lại ma khí ở nơi này.

Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn không thay đổi, ma khí này không ảnh hưởng gì nhiều tới hắn.

Trước đây hắn đã từng sử dụng ma khí để luyện thể, có được Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ.

“Đó là…”

Đi chưa được bao xa, mọi người nhìn thấy một nhóm người đứng vây quanh xác một con yêu thú khổng lồ, ai cũng ngạc nhiên.

Mọi người nhìn qua, sau đó đều hít vào một hơi khí lạnh.

Đây là xác của một con yêu thú da đầu dày, có khích thước chừng một ngọn núi nhỏ, nó nằm trên đất, hiện đã không còn sự sống.

Toàn thân nó chỉ có một vết thương duy nhất.

Đó là một vết kiếm không mấy bắt mắt, nhưng lại đi sâu vào nội tạng, một đòn chí mạng.

Yêu huyết màu đen chảy ra như suối từ miệng vết thương.

“Kiếm pháp thật đáng sợ!”

“Chỉ một nhát kiếm ẩn chứa kiếm thế đã đâm chết con thú hung dữ này”.

“Nghe nói nhát kiếm này là do Bạch Lê Hiên để lại, có người nhìn thấy con yêu thú này không có mắt đối đầu với hắn, bị hắn dùng một nhát kiếm giải quyết”.

“Khi còn sống, chắc con yêu thú này cũng có thực lực Tiên Thiên thất khiếu nhỉ?”

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, mặc dù chưa từng thấy Bạch Lê Hiên xuất chiêu, nhưng xác con yêu thú mà hắn ta để lại này đã gây ra cú sốc lớn cho mọi người.

Ù ù!

Tai phải Lâm Nhất khẽ giật giật, hắn nghe thấy âm thanh kiếm khí đang xao động trong cơ thể con mãnh thú.

Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, hắn nhỏ giọng bảo: “Minh thiếu chủ, lùi về sau một chút, xác con mãnh thú này hơi lạ!”

Minh Diệp khó hiểu, ông lão áo xám cũng không thấy có vấn đề gì, không hiểu sao Lâm Nhất lại nhìn ra được.

Nhưng Minh Diệp vẫn tin tưởng Lâm Nhất.

Hắn ta lập tức vẫy tay, người của Quang Minh Các đồng thời lui ra xa.