Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3468




Khi cả cuộn tranh đã mở ra, mỗi một bức linh đồ vẽ từ yêu đan Long Huyết là một ngôi sao màu máu rực rỡ, xung quanh ngôi sao trải đầy xiềng xích.

Trong mắt của đám người Liễu Mộ đều lóe lên vẻ kinh ngạc, không dám tưởng tượng, khi trận Tinh Khung Khóa Long có mười bức linh đồ trấn giữ này hoàn toàn bùng phát, uy lực sẽ đáng sợ đến mức nào.

“Lợi hại, không hổ danh là thủ lĩnh của giới vực Huyền Linh. Thủ đoạn này e là người nắm giữ ngũ đại tinh diệu chi linh cũng sẽ cảm thấy khó giải quyết”, Liễu Mộ kinh ngạc, không khỏi tán thưởng.

Mặc Diễm và Từ Khuyết cũng kinh ngạc không thôi.

Những nhân tài của các giới vực lớn bị Liễu Mộ đuổi đi nhìn thấy cảnh này từ xa, sắc mặt cũng không khỏi tái mét.

Người của bốn giới vực cấp cao liên thủ đã đành, lại còn bày mưa tính kế, lần này Lâm Nhất thật sự khó thoát khỏi kiếp nạn rồi.

“Tan!”

Mục Tử Dịch lộ vẻ đắc ý, nắm tay lại, mười bức linh đồ cuộn vào trở lại, lặng lẽ ẩn giấu trong không trung.

Từ Khuyết vô cùng hung ác lên tiếng, vẻ mặt dữ tợn: “Thủ đoạn thế này, trừ khi thằng nhóc đó nấp cả đời trong ma vụ, nếu không thì đừng mong sống sót!”

Đột nhiên trong mắt Liễu Mộ lóe lên tia sáng kì dị, sau đó cười nhạt: “Thằng nhóc đó không phải mạng lớn bình thường, vẫn không chết trong lôi kiếp”.

“Ồ?”

Ba người khác lập tức chấn động, vội vàng nhìn về phía ma vụ, quả nhiên cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ đang dần dần tiến đến gần.

“Như vậy cũng tốt!”

Mặc Diễm cười nhạt nói: “Lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, e rằng thực lực của thằng nhóc này sẽ nâng cao rất nhiều, có lẽ là rất phấn khích. Bay càng cao té càng đau, chẳng mấy chốc hắn sẽ biết thế nào là tàn khốc chân chính!”.

Lâm Nhất đến gần, động tĩnh của hắn trong ma vụ dần dần rõ hơn, nhiều người nhìn cảnh này từ xa mà âm thầm lắc đầu.

Bốn giới vực hợp sức đối phó một người, lại còn có Huyền sư trấn giữ, thủ đoạn này trên trời dưới đất thần tiên cũng khó cứu được Lâm Nhất. Lúc nhìn thấy bóng người dần dần đi ra khỏi sương mù, vẻ mặt bọn họ đều cảm thấy đáng tiếc không thôi.

“Mặc Diễm huynh muốn cho ta biết thế nào là tàn khốc chân chính? Ha ha, trên thế gian này còn có chuyện gì tàn khốc hơn trơ mắt nhìn người ta lấy yêu đan vương giả của mình…”

Kèm theo tiếng cười giễu cợt, bóng người Lâm Nhất hoàn toàn đi ra khỏi ma vụ.

“Lâm Nhất, ngươi chết đến nơi rồi còn không biết. Nếu bây giờ quỳ xuống xin tha, chủ động dâng bảo vật trên người ra, có lẽ bọn ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh chóng!”

Sát ý trong mắt Mặc Diễm bùng lên, nhìn chằm chằm Lâm Nhất, lửa giận ngút trời.

Chỉ là khi ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất, hắn ta mơ hồ cảm thấy bây giờ Lâm Nhất có hơi khác với trước kia. Nhưng lát sau hắn ta nghĩ đến, hôm nay bốn giới vực hợp sức cùng nhau, còn có Mục Tử Dịch bố trí trận Tinh Khung Khóa Long, có siêu phàm thế nào cũng phải chết ở đây.

Huống hồ, lần này ba người họ cũng không định giữ lại gì, mỗi người đều dự định sử dụng vũ khí cuối cùng của mình ở đây.

“Hình như thằng nhóc này hơi khác trước kia”.

Bên cạnh Liễu Mộ, Từ Khuyết nhíu mày, khẽ giọng nói.