Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3471: Thật đáng sợ!




Cùng lúc đó, tay trái kết ấn khác nhau, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng vận chuyển.

Giây lát sau, chân nguyên trong cơ thể hắn đều phóng ra, ánh sáng tím xanh như thánh huy lượn lờ không tan. Ngay sau đó, giữa đất trời vang lên tiếng rống giận, bầu trời sau lưng hắn có quầng sáng ngọn lửa màu đen vô cùng cổ xưa xuất hiện.

Long Viêm giữa lòng bàn tay hắn lan ra, những Hỏa Ấn cổ xưa lặng lẽ lan tỏa, khí tức khiến người ta khiếp sợ tỏa ra từ lòng bàn tay.

“Tám ấn cùng mở, Thương Long Phần Thiên Thủ!”

Khi thực lực nâng cao đến cảnh giới Thiên Phách tầng hai, hắn luyện hóa được ba nghìn viên đan Tinh Thần và một viên thần đan bản nguyên, từ lâu đã khác với ngày xưa. Dù không cần dùng võ học Tạo Hóa cấp cao, chỉ riêng Hỏa Vân Phần Thiên Thủ và Thương Long Chi Viêm dung hòa, Lâm Nhất đã có đủ tự tin nghiền ép đối phương.

Rắc!

Trong quầng sáng ngọn lửa màu đen phía sau lưng, một vuốt rồng to lớn vươn ra, trên vuốt rồng lượn lờ Long Viêm màu đen. Khoảnh khắc khi vuốt rồng to lớn xuất hiện, ngay tức khắc chụp về phía ba người đám Liễu Mộ, không khí thoáng chốc nổ tung.

Ầm ầm!

Có vài ngọn lửa bay lạc, sau đó xoay tròn thành lốc xoáy lửa đáng sợ ở giữa không trung, từ xa nhìn lại giống như những vòng xoáy màu đen.

Trong những ánh mắt vô cùng kinh ngạc, vuốt rồng to lớn kia thét gào lao đi, nhanh như tia chớp tấn công về phía ba người Liễu Mộ.

Rắc!

Chỉ trong thoáng chốc, uy lực của vuốt rồng to lớn đã hiện rõ, không thể nghi ngờ. Trong mắt ba người Liễu Mộ lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy sát chiêu do ba người tung ra gần như chỉ trong nháy mắt đã tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Ầm! Ầm! Ầm!

Vuốt Thương Long khổng lồ cổ xưa giữa trời thế như chẻ tre, quét ngang bầu trời với thanh thế không gì sánh được. Rõ ràng chỉ là võ học Tạo Hóa thượng phẩm bình thường, nhưng vào tay Lâm Nhất lại đáng sợ hơn cả võ học Tạo Hóa cấp cao đã sử dụng ở quảng trường Thánh Đàn trước kia.

Điều này quả thật khó tin nổi. Trong nháy mắt đó, ba người sợ đến mức sống lưng toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi sao Lâm Nhất lại làm được.

Chẳng lẽ hai ngày trước hắn còn che giấu thực lực?

Nhưng bọn họ không nghĩ được nhiều, sau khi vuốt rồng màu đen xé tan sát chiêu của ba người thì lại đánh mạnh lên cơ thể ba người họ.

“Phụt!”

Máu tươi phun trào, sắc mặt ba người trắng như tờ giấy, bị đánh bay ra xa giữa không trung, không hề có sức chống cự.

Thật đáng sợ!

Đám người đứng xem trận chiến này từ xa đều lộ ra ánh mắt không tin. Lâm Nhất lấy một địch ba đã đành, lại còn phân thắng thua chỉ bằng một chiêu, khiến ba người Liễu Mộ bại trận.

Cho dù bây giờ trông như vẫn còn sức chiến đấu, nhưng ai mạnh ai yếu đã phân định rõ ràng.

Giữa đất trời, ngoài tiếng phong lôi thét gào thì là một mảnh yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào. Những ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Nhất, thủ đoạn như thế e rằng so với người nắm giữ ngũ đại tinh diệu chi linh cũng không thua kém quá nhiều.