Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3479: Ngôi Vân Tông!




Trước tông môn ấy tập trung rất nhiều người, ánh mắt nóng rực nhìn về phía cung điện trung tâm.

Tuy dòng người rất động, nhưng không ai dám lộn xộn, mấy giới vực cấp cao hợp tác phá hủy của vào. Đợi đến khi ánh sáng yếu bớt sẽ lập tức tiến vào tìm kiếm, vơ vét hết bảo vật vào túi.

"Lại là một truyền thừa Tinh Cung đầy đủ ư?"

Bước chân Lâm Nhất dừng lại, liếc mắt một cái đã hiểu được lý do tại sao đông vậy.

Truyền thừa Tinh Cung đầy đủ với hắn mà nói cũng chẳng thu hút mấy, nhưng trong mắt nhiều giới vực cấp cao vẫn là một cái bánh gato. Thế nên, với giới vực cấp trung và cấp thấp lại càng không cần phải nói, quả thật là sự hấp dẫn chết người.

Nếu không bị giới vực cấp cao phát hiện thì còn có khả năng bị người của giới vực cấp trung và cấp thấp phân chia, mọi người dựa bản lĩnh cạnh tranh.

Nhưng một khi bị giới vực cấp cao chú ý thì hoàn toàn như y trước mắt, mấy giới vực lớn hợp tác, chặn những người khác ở ngoài.

Những người khác chỉ có thể trơ mắt nhìn họ sưu tầm bảo vật, nếu ai dám xông vào thì hậu quả đều vô cùng thê thảm.

Chuyện như vậy Lâm Nhất đã nhìn thấy rất nhiều, trừ khi chọc đến hắn, không thì thường sẽ không ra tay. Dù sao, hắn còn phải vội vàng chạy đến Thương Long Thất Tú, không muốn lãng phí thời gian ở đây.

"Bảy giới vực cấp cao hợp tác luôn, xem ra truyền thừa Tinh Cung ở đây khá bất phàm".

Lâm Nhất nhìn ra xa, chỉ thấy trong cung điện trung tâm trên núi cao như lơ lửng trên mây mơ hồ có ba chữ cổ.

Ngôi Vân Tông!

Trong chữ viết cổ xưa ấy chứa đựng một khí thế cực kỳ khủng bố, khí thế bàng bạc ấy khiến người đứng trước mặt nó không thở nổi.

Sau khi nhìn vài lần sẽ lập tức cảm thấy một áp lực vô cùng lớn.

"Đây là một truyền thừa Tinh Cung mạnh nhất trong số những truyền thừa Tinh Cung bình thường. Hèn gì sẽ thu hút bảy giới vực lớn hợp tác".

Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất đã đoán được nguyên do. Hắn hơi chần chờ một chút rồi không nhìn nữa. Nó miễn cưỡng có thể coi như ổn, nhưng so với truyền thừa tinh tú đại biểu cho Thương Long Thất Tú thì vẫn chênh lệch rất lớn.

Nếu giờ mà tốn thời gian ở đây, rất có thể sẽ kiếm cái nhỏ mà bỏ cái lớn, mất nhiều hơn được.

Nhưng bỗng dưng, ánh mắt Lâm Nhất chợt đảo qua rồi biến sắc, lập tức chạy tới.

Trước cửa tông môn có ba bóng người bị dây thừng trói chặt, bị bảy giới vực cấp cao coi như cái bia để lập uy, đe dọa những anh tài kiệt xuất của giới vực cấp trung và cấp thấp.

Ba người lộ ra vẻ mặt chật vật, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt được. Chính là đám người Chúc Thanh Sơn, Phương Thiếu Vũ cùng ra khỏi Huyền Hoàng giới với Lâm Nhất.

Trong bảy giới vực cấp cao, dẫn đầu là một thanh niên mặc đồ đen, sắc mặt lạnh lùng nhìn sang đám người đông nghịt trước mặt, lạnh giọng nói: ''Nơi này đã có chủ rồi, ai dám cả gan xông vào làm loạn thì kết cục của các ngươi cũng như ba người này''.

Vừa dứt lời đã thể hiện ra tu vi kinh người của Thiên Phách tứ trọng thiên, uy áp mãnh liệt trực tiếp đè xuống trên đám người Chúc Thanh Sơn đang bị trói chặt.

Rầm!

Sắc mặt bọn họ thoáng chốc trở nên vô cùng khó chịu, cảm giác như bị một ngọn núi đè lên người. Dưới sức ép ấy, xương cốt trong người phát ra từng tiếng răng rắc, rõ ràng đã bị rạn vỡ.