Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3486: Đúng người không phải mèo mà!




Song ở trước mặt Lâm Nhất lại y như con chó con gà, trở tay là giết.

Thực lực mà hắn thể hiện ra ngoài quả thật khiến lòng người chấn động, khí thế đó đã có thể xem như một đầu sỏ trong khu vực Thương Long.

So với người chưởng quản của ngũ đại Tinh Diệu Chi Linh thì chắc cũng chẳng kém bao nhiêu. Tốc độ lớn mạnh ấy thật sự khiến người ta có chút nghẹn họng.

Sau khi giải quyết xong đám người kia, ánh mắt Lâm Nhất lập tức nhìn về phía đám Chúc Thanh Sơn, kiểm tra vết thương của họ một lượt xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy thủ đoạn tra tấn của Thạch Minh kia rất lợi hại, nhưng cũng không có dùng hết sức mạnh, đợi đến khi hắn ta muốn ra tay thì Lâm Nhất cũng đã chạy tới. Chỉ là vết thương kia trông vẫn khiến người ta có chút sợ hãi. Với tình trạng như giờ, đợi cửa tông môn mở ra e rằng sẽ không thể cạnh tranh những bảo vật trong truyền thừa Tinh Cung.

Lâm Nhất lập tức vỗ lên túi trữ vật một cái, lấy ra ba bình rượu ngon Long tộc, đưa cho mỗi người một bình.

Đám Chúc Thanh Sơn cũng không nói gì, chỉ nhận lấy bình rượu uống một ngụm, trong mắt lập tức toát ra vẻ kinh ngạc.

Bọn họ kinh ngạc phát hiện không những vết thương đang dùng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được lành lại trong thời gian ngắn ngủi ấy, mà căn nguyên trong khí hải cũng trào dâng, tu vi thoáng chốc tăng lên hai ba thành.

Phụt!

Có khí tức bàng bạc tràn ra từ trong cơ thể ba người rồi hóa thành làn sương mù màu tím nhạt, quay cuồng tràn ngập sức sống.

Những anh tài kiệt xuất của các giới vực cấp cao thấy thế lập tức giật mình, cả đám nhìn chằm chằm vào bình rượu với ánh mắt mắt tràn ngập tò mò.

"Đây là rượu gì?", Chúc Thanh Sơn lắc lắc bình rượu, khó có thể tin hỏi.

Lâm Nhất mỉm cười, nhọ giọng đáp: "Rượu ngon Long tộc".

Hắn nói xong lại chỉ ngựa Huyết Long cười bảo: "Đều do con mèo ngốc kia kiếm được, cướp sạch một cái hầm rượu, còn nhiều lắm, cứ yên tâm uống đi".

Ngựa Huyết Long nhếch miệng cười vài tiếng, trông dáng vẻ kia của nó rõ ràng là trực tiếp coi lời nói của Lâm Nhất như lời khen.

Rượu ngon Long tộc!

Lâm Nhất nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nghe vào tai người khác lại hết sức chấn động, con ngươi của cả đám đều sắp lọt khỏi tròng.

Rượu ngon Long tộc, kia chính là rượu ngon thượng cổ thật sự đó!

Dù là rượu ngon bình thường nhất cũng có thể so sánh với đan dược thánh phẩm. Mà rượu ngon Long tộc quý hiếm lại bị ma sủng của Lâm Nhất dọn sạch nguyên hầm.

Đúng người không phải mèo mà!

Tinh thần ba người Chúc Thanh Sơn, Phương Thiếu Vũ đều khôi phục rất nhiều, nhìn Lâm Nhất cảm khái không thôi: "Cũng mới bốn tháng không gặp mà chúng ta đã không thấy nổi bóng dáng của ngươi rồi. Ngươi ra khỏi Huyền Hoàng Giới đúng là như cá về biển, bay vọt lên trời".

"Cũng tạm, cơ duyên vừa khớp thôi, các ngươi cũng có thể làm được".

Lâm Nhất cười nhìn ba người, so với thực lực của mấy người lúc đầu, nếu không tính những giới vực cấp cao trên con đường thông thiên thì họ cũng coi như là rất mạnh rồi.

Dù gặp phải giới vực cấp cao, chỉ cần không đụng phải thủ lĩnh như Thạch Minh thì thực ra họ cũng sẽ không chật vật như vậy.

"Đây ít nhiều cũng nhờ vào võ học Tạo Hóa mà ngươi đưa, không thì giờ ba người chúng ta đã không thể độ kiếp rồi", Chúc Thanh Sơn hiếm thấy nở nụ cười, sau đó bỗng hỏi: "Ngươi có tiến vào truyền thừa của Ngôi Vân Tông với chúng ta không?"

Ba người đều có chút mong chờ nhìn Lâm Nhất, nếu có hắn thì truyền thừa trong đây chắc chắn sẽ chẳng có ai tranh được với họ.