Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3509




Đối với nhân tài kiệt xuất bình thường, ngũ đại Tinh Diệu Chi Linh kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ có sức hấp dẫn trí mạng. Để giành được những Tinh Diệu Chi Linh này đều phải bước ra từ núi thây biển lửa, không có thực lực độc bá một phương thì hoàn toàn không có tư cách tranh giành.

Có thể giữ được Tinh Diệu Chi Linh không để mất là một bản lĩnh khác, huống hồ bản thân Tinh Diệu Chi Linh còn có thể trợ giúp họ.

Trước đó hai người đã thể hiện thực lực mạnh mẽ trên đạo trường, thủ đoạn đáng sợ ấy khiến người ta gần như tuyệt vọng.

“Lâm Nhất, ngươi tưởng giết được là là có thể đứng ngang hàng với chúng ta thật à? Chúng ta có thể khống chế Tinh Diệu Chi Linh, ngươi không hề biết chúng ta đã từng trải qua bao nhiêu sự kiện trọng đại. Một kẻ ngông cuồng như ngươi càng không biết đã chứng kiến bao nhiêu lần, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ kĩ trước khi nói”.

Tống Nhuệ nói với vẻ mặt xám xịt, giọng điệu âm u: “Dù sao não cũng là thứ tốt, có còn hơn không”.

Lúc nói, trên người Tống Nhuệ như có sát ý lúc ẩn lúc hiện, khí thế khoá chặt Lâm Nhất, theo dõi từng cử động của hắn.

Thạch Huyên còn tỏ ra thờ ơ hơn, hắn ta hơi ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi đã thành công làm ta thay đổi ý định. Dù bây giờ ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng không thèm nhìn ngươi. Giao cuộn tranh ra đây, ta sẽ cho ngươi một con đường sống, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

“Bớt nói nhảm, cứ ra tay đi!”

Nhưng trước lời đe doạ của hai người, Lâm Nhất không hề dao động, bàn tay phải trắng như ngọc chậm rãi thò ra từ trong ống tay như mây.

“Đồ không biết điều!”

Tống Nhuệ nhìn chằm chằm Lâm Nhất khịt mũi, ra tay đầu tiên. Hắn ta bước lên nửa bước trong cung điện, chỉ nửa bước đã có chân nguyên cuồn cuộn đánh úp tới như ngọn núi lớn. Đó là một luồng uy áp nặng nề ẩn chứa ý chí Thổ vô cùng đáng sợ.

Khi luồng khí tức này phóng thích, những người khác trong điện chính lập tức hộc máu văng ra xa.

Vù!

Ngay sau đó hắn ta biến mất ngay tại chỗ, biến thành bóng mờ xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, chân nguyên ngưng tụ trong bốn vùng khí hải rót vào trong năm ngón tay đang siết chặt, hắn ta tung quyền về phía Lâm Nhất.

Khi quyền mang xuất hiện, sau lưng hắn ta đột nhiên có một ngọn núi nhô lên từ dưới mặt đất rồi biến thành một dãy núi trập trùng bất tận.

Dãy núi đó bao la hùng vĩ, tồn tại từ xa xưa như vĩnh hằng bất diệt, thế sự xoay vần, năm tháng trôi qua cũng không thể loại trừ.

Ông!

Nhưng khi quyền này chạm tới kiếm uy bao phủ toàn thân Lâm Nhất thì phát ra tiếng động nặng nề, sau đó tiếng kiếm ý “ông ông” mãi không dứt. Mặc dù kiếm uy Thương Long bị quyền này đánh cho lắc lư liên tục nhưng chung quy vẫn không có một vết rách.

Đến ngày hôm nay, muốn dễ dàng phá vỡ kiếm thế của Lâm Nhất thì không đơn giản chút nào.

“Kiếm ý? Thảo nào lại dám càn rỡ như vậy, kiếm ý của ngươi quả thật có chỗ hơn người, nhưng gặp được ta thì coi như ngươi xui xẻo!”

Sau khi nghe thấy tiếng vang khác biệt từ kiếm ý của Lâm Nhất, Tống Nhuệ không có vẻ ngạc nhiên lắm, dù sao ở khu vực Thương Long sớm đã không ai không biết, không người không hay kiếm ý của Lâm Nhất mạnh như thế nào.

“Biến Thổ Thành Sông!”

Tống Nhuệ cười khẩy, chân nguyên màu xám tro chợt gào thét lao đi. Dưới sự hỗ trợ của ý chí Thổ, dị tượng nặng nề như núi kia đột nhiên phun trào như nước sông, cả điện chính chìm xuống vũng bùn

quỷ dị như vực sâu.